Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Thúy Lan ửng đỏ, cho rằng Đường Tăng muốn nàng rồi, có điều rất nhanh, nàng giật mình phát hiện, một luồng tin tức kinh người xuất hiện tại trong đầu mình.
Tất cả những thứ này đều là hệ thống đang thao tác, cho nên hoàn toàn không lo lắng có di chứng về sau, bây giờ Đường Tăng vẫn không có cái năng lực để trực tiếp truyền thông tin đến trong đầu người khác.
Dần dần, Cao Thúy Lan nhắm mắt lại, không kìm lòng được ngồi xuống, chuyên tâm đi lĩnh ngộ, thử nghiệm tu luyện.
Lập tức Đường Tăng lại đưa tay đặt trên đầu Tằng Tiểu Muội, nàng ngây thơ nhìn Đường Tăng, phi thường ngoan ngoãn.
- A...
Bỗng nhiên Tằng Tiểu Muội kinh ngạc thốt lên một tiếng, cũng
nhìn thấy
thông tin của công pháp tu tiên trong đầu.
- Không cần lo lắng, nghiêm túc làm theo những gì ghi trên đó.
Đường Tăng nói.
- Vâng.
Tằng Tiểu Muội cũng vội vàng ngồi xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Đường Tăng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn chỉ còn 37129 điểm kinh nghiệm thôi, có điều hắn lại cảm thấy rất xứng đáng.
Bởi vì, mặc dù như hắn bây giờ, cũng có thể sống mấy ngàn năm rồi, mà một khi thành tiên, càng là có thể sống mấy vạn năm, thậm chí là trường sinh.
Mà Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội thân là phàm nhân, cũng chỉ có mấy chục năm tuổi thọ, không thể nào mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Chỉ khi các nàng đều thành tiên, mới có thể ở bên cạnh hắn lâu dài.
Lúc này Tôn Ngộ Không cầm một con lợn rừng trở về, nhìn lướt qua Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội, sau đó lại tiếp tục đi thông khí.
Đường Tăng lập tức bắt đầu nhóm lửa làm món nướng, đồng thời lấy ra gia vị tìm được trên đường đi vẩy lên trên, rất nhanh đã có mùi thịt nướng thơm ngát.
Ùng ục ùng ục...
Bỗng nhiên có âm thanh ùng ục vang lên, Đường Tăng vừa nhìn, hóa ra là từ bụng Thanh Dật phát ra.
Thanh Dật kinh ngạc mà lại khát vọng nhìn thịt nướng trên đống lửa, hiển nhiên đã sắp đói chết rồi.
- Tiểu muội muội, muốn ăn không? Chỉ cần ngươi nguyện ý làm áp trại phu nhân của bần tăng, là có thể ăn.
Đường Tăng cười xấu xa nói với Thanh Dật.
- Ngươi đừng mơ!
Thanh Dật phẫn hận trừng mắt nhìn Đường Tăng, lập tức quay đầu đi, không nhìn thịt nướng, nhưng Đường Tăng lại mơ hồ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
Thanh Dật ở Ngũ Trang Quan, đại đa số thời gian ăn đều là đồ ăn chín, thịt nướng thơm như vậy, đừng nói ăn, liền thấy cũng chưa bao giờ thấy, hơn nữa hiện tại nàng thật sự đói bụng, đặc biệt muốn ăn.
Thế nhưng, nàng tuyệt đối không thể thần phục tên hòa thượng đáng ghét kia, nàng còn chưa bao giờ nghĩ tới lấy chồng, càng đừng nói đối phương là tên hòa thượng chết tiệt mà nàng ghét nhất!
- Thật là thơm!
Đường Tăng vừa ăn thịt nướng vừa than thở, cố ý mê hoặc Thanh Dật.
Bây giờ pháp lực Thanh Dật bị phong ấn, thực sự vừa đói bụng vừa buồn ngủ, ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, lại nghe thấy giọng nói giả vờ khuếch đại của Đường Tăng, nhất thời không nhịn được quay đầu, nhìn về phía Đường Tăng.
Đường Tăng thấy thế, lại cắn một miếng thịt nướng, hưởng thụ nói:
- Ngon, thật là ngon! Có điều không cho ngươi ăn!
Thanh Dật đột nhiên đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng vẫn bình tĩnh, cười khà khà nói:
- Ngươi phẫn nộ cũng không cho ngươi ăn, chính là không cho ngươi ăn đấy!
Thanh Dật bỗng nhiên từ trên mặt đất nhặt lên mấy cục đá, dùng sức ném về phía Đường Tăng.
Đường Tăng ung dung tránh ra, cười nói:
- Ngươi đánh ta ta cũng không cho ngươi ăn!
- Hòa thượng chết tiệt, bản cô nương còn lâu mới ăn đồ của ngươi, ghê tởm!
Thanh Dật tức giận quát to một tiếng, sau đó quay người chạy vào rừng cây rậm rạp.
Chân mày Đường Tăng cau lại:
- Nàng sẽ không nhân cơ hội chạy trốn đâu nhỉ?
- Ngộ Không, bảo vệ tốt các sư nương của ngươi.
Đường Tăng hô lớn, lập tức thuấn di một cái rời đi nơi này, đuổi theo phương hướng Thanh Dật rời đi.
------------