Nguồn:
-----------------
Đuổi lại đuổi không đi, đánh cũng đánh không lại, thật sự là không thể làm gì!
Những Thần Tiên vây quanh Đường Tăng kia, nhìn thấy Đường Tăng dễ như trở bàn tay liền đánh bại nhiều Tiên gia thành danh như vậy, thì không dám tiếp tục xuất thủ.
Đồng thời những Thần Tiên kia sắc mặt cổ quái, hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Vương Mẫu cùng Đường Tam Tạng có bí mật gì không thể cho người biết sao?
Bất quá bọn hắn không dám tùy tiện nghị luận, sẽ xảy ra chuyện.
Các Thần Tiên không dám tiếp tục vây quanh hay công kích Đường Tăng, đồng thời vì an toàn của Vương Mẫu cùng Ngọc Đế, toàn bộ bay về phía Lăng Tiêu Bảo Điện, bảo vệ Lăng Tiêu Bảo Điện lại.
Đường Tăng nhìn thấy Vương Mẫu một đường hộ tống Ngọc Đế đến Lăng Tiêu Bảo Điện, chỉ cảm giác cực kỳ đau lòng, lúc này vẻ mặt bi thống hát lên:
- Mặc dù ta không có nói, kỳ thật ta sớm đã có dự cảm, không cho ngươi được hạnh phúc, là bất đắc dĩ lớn nhất của ta!
- Chờ ngươi nói với ta, ngươi không còn yêu ta, ta dùng trầm mặc thẳng thắn đối mặt với ngươi, dĩ vãng vui vẻ đều tan thành mây khói!
- Rốt cục ngươi... làm Tiểu Tam của người khác, ta biết... đây không phải bởi vì yêu, thành thị cảnh đêm xán lạn như thế, chỉ là không có ngươi ở bên người làm bạn!
- Rốt cục ngươi làm Tiểu Tam của người khác, từ đây ta không còn là bến cảng ngươi, ngươi rúc vào lòng hắn, phải chăng đã quên tình yêu ta từng giành cho ngươi!
...
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, tất cả Thần Tiên đều nghe được tiếng ca của Đường Tăng, lập tức toàn bộ Lăng Tiêu Bảo Điện yên lặng, yên tĩnh im ắng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Ngay cả Ngọc Đế đang gào thảm, cũng theo bản năng ngừng kêu thảm.
Mà Vương Mẫu nương nương nghe được tiếng ca của Đường Tăng, chỉ cảm giác lông tơ dựng đứng.
...
Bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện, vẻ mặt Đường Tăng say mê, lớn tiếng hát ca khúc.
Có lẽ là bởi vì quá đầu nhập, tình cảm dung nhập tiếng ca, ý chí dung nhập ca từ, khiến cho những nơi tiếng ca đi qua, mỗi một tấc không gian đều tràn ngập cảm xúc bi ai cùng đau lòng.
Loại tâm tình này trực tiếp ảnh hưởng đến hơn phân nửa Thiên Đình.
Cho dù những Thần Tiên kia nguyên bản không biết Tiểu Tam là có ý gì, cũng đã hiểu không sai biệt lắm.
Mà khi bọn hắn biết thân phận Tiểu Tam trong ca từ của Đường Tăng, cả đám đều sợ ngây người, toàn bộ Thiên Đình hoàn toàn tĩnh mịch.
- Mặc dù ta không có nói, kỳ thật ta sớm đã có dự cảm, không cho ngươi được hạnh phúc, là bất đắc dĩ lớn nhất của ta!
- Chờ ngươi nói với ta, ngươi không còn yêu ta, ta dùng trầm mặc thẳng thắn đối mặt với ngươi, dĩ vãng vui vẻ đều tan thành mây khói!
- Rốt cục ngươi... làm Tiểu Tam của người khác, ta biết... đây không phải bởi vì yêu, thành thị cảnh đêm xán lạn như thế, chỉ là không có ngươi ở bên người làm bạn!
- Rốt cục ngươi làm Tiểu Tam của người khác, từ đây ta không còn là bến cảng ngươi, ngươi rúc vào lòng hắn, phải chăng đã quên tình yêu ta từng giành cho ngươi!
Đường Tăng vong tình đầu nhập, vong tình hát, trong lúc vô tình vậy mà lâm vào trong đốn ngộ, ý chí như thao thiên hải lãng xuất hiện, bao phủ phương viên vạn dặm hư không.
- Ầm...
Từng đạo thiểm điện trống rỗng xuất hiện, khí tức tử vong từ trong sâu xa xuất hiện, trong chớp nhoáng này, toàn thân Đường Tăng lại tràn ngập tử ý.
- Soạt...
Chỗ hắn đứng, hư không sụp đổ, thế giới đều bị ảnh hưởng.
Đồng thời rất nhiều Thần Tiên phát hiện, trong Lăng Tiêu Bảo Điện, một cỗ khí tức để cho người ta rùng mình chậm rãi lan tràn, rất nhiều Thần Tiên choáng váng.
Cỗ khí tức để cho người ta lông tơ dựng đứng kia, thình lình chính là từ trên người Vương Mẫu nương nương truyền tới.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người kinh hãi, bao quát Ngọc Đế cũng quên bản thân đau đớn, từng cái theo bản năng cách xa Vương Mẫu.
- Mặc dù ta không có nói, kỳ thật ta sớm đã có dự cảm, không cho ngươi được hạnh phúc, là bất đắc dĩ lớn nhất của ta!
- Chờ ngươi nói với ta, ngươi không còn yêu ta, ta dùng trầm mặc thẳng thắn đối mặt với ngươi, dĩ vãng vui vẻ đều tan thành mây khói!
- Rốt cục ngươi... làm Tiểu Tam của người khác, ta biết... đây không phải bởi vì yêu, thành thị cảnh đêm xán lạn như thế, chỉ là không có ngươi ở bên người làm bạn!
- Rốt cục ngươi làm Tiểu Tam của người khác, từ đây ta không còn là bến cảng ngươi, ngươi rúc vào lòng hắn, phải chăng đã quên tình yêu ta từng giành cho ngươi!
…
Câu ca từ này, thanh âm của Đường Tăng đê mê, toàn thân phát ra tử ý, những nơi tử ý ý chí đi qua, hết thảy tiên thụ tiên thảo khô héo, kiến trúc mục nát, vạn vật tàn lụi.
Toàn bộ Tiên giới hoàn toàn tĩnh mịch, vạn vật trầm mặc.
Đường Tăng còn hát:
- Rốt cục ngươi làm Tiểu Tam của người khác, từ đây ta không còn là bến cảng ngươi, ngươi rúc vào lòng hắn, phải chăng đã quên tình yêu ta từng giành cho ngươi…
- A a a!!!
Câu ca từ cuối cùng của Đường Tăng còn chưa hát xong, bỗng nhiên trong Lăng Tiêu Bảo Điện truyền ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, sau đó...
- Ầm ầm...
Trời đất sụp đổ, Lôi Đình vô tận nhấp nháy, toàn bộ Thiên Đình xuất hiện thiên uy kinh khủng, tường vân bảy sắc cùng Ma vân hỗn hợp xuất hiện.
- Oanh!!!
Toàn bộ Lăng Tiêu Bảo Điện trong nháy mắt sụp đổ, toàn thân Vương Mẫu nương nương như bị Lôi Đình hủy diệt bao phủ, hoa đào nở đóa đóa, nhưng ở ngoài hoa đào, lại tản ra hào quang bảy màu, nương theo hư ảnh Thất Thải Liên Hoa như ẩn như hiện.
Cả người nàng trong nháy mắt từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện bắn ra, trong một phần triệu giây liền đánh trúng Đường Tăng, đánh gãy tiếng ca của Đường Tăng, đồng thời đánh bay Đường Tăng ra ngoài.
- Rầm rầm rầm...
Những nơi Đường Tăng đi qua, không gian sụp đổ, công trình kiến trúc nổ tung, cả người bị đánh cho hóa thành quang mang biến mất không thấy gì nữa.
Vương Mẫu còn không bỏ qua, hóa thành quang mang đuổi theo:
- Đường Tam Tạng!!! Bản cung muốn giết ngươi!!!
...
Sau khi Vương Mẫu nương nương rời đi thật lâu, những Thần Tiên trốn ở trong phế tích Lăng Tiêu Bảo Điện kia mới chậm rãi ló đầu ra, từng cái lòng còn sợ hãi.
Đồng thời bởi vì Đường Tăng rời đi, những ý chí cổ quái chế tạo cảm xúc đê mê kia cũng dần dần tiêu tán, tất cả Thần Tiên dần dần lấy lại tinh thần, từng cái hai mặt nhìn nhau.
- Vậy mà có thể làm Vương Mẫu tức giận đến bộc phát vượt xa bình thường mấy chục lần, Đường Tam Tạng thật sự là thần nhân!
- Lợi hại...
- Lại nói Vương Mẫu là Tiểu Tam...
- Khó trách Vương Mẫu sẽ tức thành cái dạng này...
- Lợi hại, thật sự là quá lợi hại...
- Đường Tam Tạng kia thật sự là lợi hại, một ca khúc, vậy mà hát đến Thiên Đình trầm mặc, vạn vật tàn lụi...
- Thật như Ca Tiên a...
Những Thần Tiên kia hai mặt nhìn nhau, từng cái lòng còn sợ hãi, mặt mũi tràn đầy bội phục.
- Khục...
Bỗng nhiên một tiếng ho khan từ trong phế tích truyền ra, chỉ thấy Ngọc Đế tiện tay hất bay đá vụn rơi ở trên người, sau đó sắc mặt tái nhợt nhàn nhạt nói:
- Vương Mẫu tâm tình không tốt, mọi người bỏ qua cho, chúng ta tiếp tục mở hội...
Trên mặt Ngọc Đế nơi nào còn có một chút phẫn nộ? Lúc này hắn chỉ còn lại sợ hãi, trong lòng không ngừng nói:
- Đường Tam Tạng này thật sự là biết giày vò, giết cũng giết không chết, đánh lại đánh không lại, một ca khúc liền có thể hát đến Vương Mẫu bão nổi, về sau tận lực không nên gây vào hắn a...
Lúc này Ngọc Đế nào còn có suy nghĩ liên hợp Côn Luân tiên môn chèn ép Đường Tăng? Hiện tại hắn chỉ muốn tận khả năng kéo Thiên Đình ra khỏi chuyện lần này.
Quá kinh khủng, nếu thật rơi vào trong đó, ai biết Đường Tăng còn sẽ làm ra sự tình điên khùng gì? Đừng đến lúc đó đánh sập cả Thiên Đình a!
...
Đường Tăng còn không biết, hắn hát một ca khúc lại dọa Ngọc Đế đến không còn dám trêu chọc mình, bất quá hiện tại hắn đang bị Vương Mẫu nương nương truy sát, còn không biết chuyện này.
- Oanh...
Vương Mẫu nương nương thật bão nổi, cơ hồ đã mất đi lý trí, pháp lực giống như không cần tiền, đuổi theo Đường Tăng điên cuồng công kích.