Nguồn:
-----------------
- Mẹ nó, không nên hố người như thế...
Đường Tăng khóc không ra nước mắt, hắn biết Hạc Tử Tinh hẳn là muốn cứu mình.
Nhưng hắn rất muốn nói, muội tử, ngươi sai lầm a, đây chẳng qua là nhục thân của bần tăng, trước hết để cho bần tăng hoàn dương lại cứu cũng không muộn a.
- Em gái ngươi a...
Đường Tăng im lặng hỏi thương thiên.
Tốc độ của Hạc Tử Tinh quá nhanh, trong nháy mắt liền xông ra Côn Luân Tiên cảnh, hơn nữa nàng khẳng định là có chỗ chuẩn bị mới tới, bộc phát tốc độ vậy mà còn nhanh hơn Côn Luân Thánh Nhân một chút.
Có Côn Luân Thánh Nhân đuổi theo ở phía sau, Hạc Tử Tinh chắc chắn sẽ không dừng lại.
Chủ yếu nhất là, đi đường ở trong Hỗn Độn, coi như Đường Tăng lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đuổi kịp Hạc Tử Tinh, ở trong Hỗn Độn ngay cả thuấn di cũng bị áp chế.
- Mẹ nó...
Đường Tăng vẫn đứng ngẩn người ở dưới Côn Lôn sơn:
- Thật chẳng lẽ để bần tăng mang cỗ thân thể nữ nhân này trở về thỉnh kinh?
Thật như thế, còn không bị Ngọc Đế cùng đám người Tôn Ngộ Không chết cười, coi như hắn không sợ những chuyện này, cũng sợ bị Vương Mẫu nương nương chết cười, như vậy hắn còn làm sao theo đuổi Vương Mẫu nương nương?
Bỗng nhiên Đường Tăng cảm giác được từng đợt khí tức lăng lệ từ đỉnh đầu truyền đến, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt của Trần Diên Nhi bị ý chí cường hóa, trong nháy mắt nhìn thấu màng bích thế giới của Hỗn Độn lục địa, thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy trong Hỗn Độn, tới vô số bóng người.
Thô sơ giản lược xem xét, ba người cầm đầu hẳn là Đạo Tổ, Lăng Vân Kiếm Tiên ngay ở trong đó, sau đó là chí ít mấy trăm Tiên Đế, đằng sau là đại quân Huyền Tiên vô cùng vô tận, bị lực lượng của Đạo Tổ bảo vệ.
- Khá lắm, người Thục Sơn kiếm môn đến?
Đường Tăng sửng sốt một chút, sắc mặt cổ quái cười lên:
- Đến hay lắm, đến hay lắm!
- Sưu!
Nàng vội vàng đằng không bay lên, từ trên không Côn Lôn sơn tiến vào Hỗn Độn, nơi này vốn là địa phương tiếp cận Hỗn Độn nhất.
- Hoa...
Trần Diên Nhi xé mở màng bích thế giới vẫn chưa hoàn toàn khép lại, thấy được tình huống bên ngoài.
Ba Đạo Tổ, mấy trăm Tiên Đế, đằng sau lít nha lít nhít tối thiểu trăm vạn Huyền Tiên, khí thế để Hỗn Độn lăn lộn, đoán chừng hợp thành một loại đại trận hợp kích kinh khủng nào đó, ngay cả Đường Tăng cũng hãi hùng khiếp vía.
Xem ra số lượng có thể đền bù chất lượng a, trong lòng Đường Tăng thầm nghĩ.
- Diên Nhi muội muội...
Lăng Vân Kiếm Tiên nhìn thấy Trần Diên Nhi, lập tức đại hỉ, hắn vốn không có ý định tiến vào, nhưng trong lúc vô tình cảm ứng được nơi này có ba động kịch liệt, Hỗn Độn nổ tung mấy vạn dặm khu vực trống không, đồng thời có Thánh lực lưu lại, liền chạy tới.
Bất quá thời điểm bọn hắn đến, Hạc Tử Tinh cùng Côn Luân Thánh Nhân đã sớm chạy xa, cho nên cái gì cũng không có nhìn thấy.
Hai Đạo Tổ đi theo Lăng Vân Kiếm Tiên đều là vẻ mặt lo lắng, bất quá không đợi bọn hắn nói chuyện, Trần Diên Nhi liền mở miệng nói:
- Lăng Vân đại ca, cám ơn ngươi có thể đến giúp, nếu ngươi giúp Diên Nhi leo lên chức chưởng môn, Diên Nhi chính là của ngươi.
Lăng Vân Kiếm Tiên lập tức kích động đến sắc mặt đỏ bừng.
- Theo Diên Nhi.
Trần Diên Nhi nhanh chóng bay vào Côn Luân tiên lục.
- Sư huynh...
Đằng sau một Đạo Tổ của Thục Sơn kiếm môn lo lắng nói.
- Nghĩ lại a, đây cũng không phải việc nhỏ.
Một Đạo Tổ khác cũng mở miệng.
- Đừng lo lắng, ta suy tính rất tinh tường, các ngươi ngẫm lại, nếu Diên Nhi lên làm chưởng môn của Côn Luân tiên môn, mà ta lại cùng Diên Nhi chung một chỗ, Côn Luân cùng Thục Sơn liền thành một nhà.
Lăng Vân Kiếm Tiên cũng không phải không có đầu óc, nghiêm túc nói.
- Cái này... Cũng phải...
- Vậy được rồi, nhưng nhất định phải cẩn thận Côn Luân Thánh Nhân...
- Đừng lo lắng, Thục Sơn chúng ta cũng không phải không có Thánh Nhân, hơn nữa vừa rồi giống như Côn Luân Thánh Nhân đã rời đi, lão tổ hẳn là đi theo.
Lúc này ba Đạo Tổ mang theo đại quân trùng trùng điệp điệp tiến vào Côn Luân tiên lục.
Cái này rất khó lường, thanh thế lớn như thế, tự nhiên đưa tới toàn bộ Côn Luân Tiên cảnh chú ý, năm Đạo Tổ đang bắt Trần Hoành Đạo Tổ nhìn thấu thời không, thấy được một màn ở biên giới Hỗn Độn, sắc mặt đại biến.
- Phu nhân mang theo đại quân của Thục Sơn kiếm môn tiến vào Côn Luân tiên lục...
Một Đạo Tổ giật mình nói.
Trần Hoành bị đánh nằm xuống, bị giam cầm nghe vậy, vội vàng nói:
- Ta đã nói, phu nhân này là giả...
Đạo Tổ còn lại đều hai mặt nhìn nhau.
- Đáng chết, bây giờ không phải là thời điểm tranh luận chuyện này, mau dẫn đại quân ngăn người Thục Sơn kiếm môn lại!
- Đúng, trước ngăn những tên kia lại, hỗn đản, lại dám đánh chủ ý Côn Luân Tiên cảnh ta!
Mấy Đạo Tổ biến sắc, sau đó hiệu lệnh thiên hạ, hiệu triệu vô số tiên quân tụ tập, phô thiên cái địa chạy về biên giới Hỗn Độn.
Bất quá vì để phòng, bọn hắn cũng không buông Trần Hoành Đạo Tổ ra, bởi vì lo lắng ngộ nhỡ Trần Hoành thật là phản đồ.
Năm Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn mang theo vô số Tiên Đế cùng tiên quân trùng trùng điệp điệp, khống chế đám mây cuồn cuộn bay về phía trước, khí thế phô thiên cái địa.
Mà ở phía trước, Trần Diên Nhi cũng mang theo ba Đạo Tổ cùng đại quân phô thiên cái địa bay tới, che khuất bầu trời, toàn bộ sinh linh của Côn Luân Tiên cảnh đều chấn động.
- Diên Nhi muội muội...
Lăng Vân Kiếm Tiên nhìn thấy đối diện tới năm Đạo Tổ, không khỏi có chút lo lắng, bên bọn hắn chỉ có ba Đạo Tổ a.
- Lăng Vân đại ca đừng lo lắng, Diên Nhi còn có giúp đỡ, chờ sau đó đừng do dự, lập tức liền động thủ, tuyệt đối không nên cho bọn hắn thời gian phản ứng.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi đại định nói.
- Cái này... Tốt, Diên Nhi yên tâm, Lăng Vân đại ca vì ngươi, cái gì cũng có thể làm.
Lăng Vân Kiếm Tiên chân thành nói.
Lúc này đại quân của Côn Luân tiên môn đã tới cách vạn dặm, khoảng cách này đối với cấp bậc như bọn hắn mà nói đã rất gần.
- Lăng Vân đại ca, ngươi thật tốt.
Trần Diên Nhi cảm động nói một tiếng, không đợi Lăng Vân Kiếm Tiên mở miệng, bỗng nhiên nàng quát:
- Động thủ!
- Oanh!
Lời còn chưa dứt, nàng đã vỗ ra một chưởng, một bàn tay vạn trượng khổng lồ trống rỗng xuất hiện, nghiền ép hết thảy, oanh sát về phía trước, những nơi đi qua, tầng mây nổ tung, không gian vặn vẹo.
Mấy Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn sắc mặt đại biến.
- Phu nhân ngươi...
Rầm rầm rầm...
Bỗng nhiên hơn một trăm Tiên Đế bên Côn Luân tiên môn đột nhiên xuất thủ, không có bất kỳ triệu chứng nào, liều lĩnh công kích năm Đạo Tổ, hoặc công về phía đại quân.
- Ầm ầm...
Pháp lực phô thiên cái địa quét sạch hết thảy, trong nháy mắt liền có mấy vạn Tiên binh bị đánh chết, tàn chi bay loạn, máu tươi bắn tung toé.
Năm Đạo Tổ kia cũng bị đánh cho lảo đảo, mặc dù không có thụ thương, nhưng cũng rất chật vật, bởi vì lúc này Đường Tăng đánh ra Như Lai Thần Chưởng đã đến.
Đại thủ kinh khủng như thiên địa bình chướng nghiền ép đến, trấn áp hết thảy.
Năm Đạo Tổ vội vàng liên thủ, bộc phát ra quang mang pháp lực ngập trời, đánh nát cự thủ.
- Động thủ!
Lúc này Lăng Vân Kiếm Tiên cũng động thủ, dẫn đầu đại quân trùng trùng điệp điệp giết qua.
Trần Diên Nhi cũng xuất thủ lần nữa, rút ra vài cọng tóc, tóc kia lập tức hóa thành vô số Trần Diên Nhi, thẳng hướng đại quân của Côn Luân tiên môn, mà nàng thì đột nhiên thuấn di đổi vị trí với một hóa thân, sau một khắc liền thuấn di rời đi nơi này.
- Ầm ầm...
Nơi này bộc phát đại chiến, kinh thiên động địa, trong nháy mắt va chạm cơ hồ đánh nổ gần nửa Hỗn Độn tiên lục.
Cũng may loại Hỗn Độn tiên lục này có Thánh Nhân trấn giữ, đều có Thánh Binh trấn áp, sẽ không dễ dàng hủy diệt như vậy.