- Keng!
Trong tiếng kêu điếc tai, tia lửa vang khắp nơi.
- Keng keng keng keng…
Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không đánh vào long trảo, tạo nên một thứ âm thanh chói tai.
Mà Bạch Long cũng uốn mình, không ngừng tấn công Tôn Ngộ Không.
Nhìn một con khỉ với một con rồng đang đánh nhau túi bụi trên trời, Đường Tăng lập tức bất mãn, quát to:
- Ngộ Không, mau lấy bản lĩnh thật như của con ra. Hãy để sư phụ thấy thực lực chân chính của con chớ!
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không tinh thần bừng bừng, Kim Cô Bổng trong tay lập tức phóng lớn.
Hình dáng của Kim Cô Bổng trông có vẻ kỳ quái. Chỗ mà Tôn Ngộ Không cầm thì vẫn bé như trước, nhưng phần phía trước lại nhanh chóng phóng to, trông hệt một cái chày cực lớn.
- Gầm…
Toàn thân Bạch Long sáng lên, phun ra một luồng sáng trắng bắn tới Tôn Ngộ Không.
- Yêu Long, xem đánh!
Tôn Ngộ Không hét lớn, vung Kim Cô Bổng giờ đã dài tới mấy chục mét đập tới.
Bùm…
Luồng sáng kia bị nện tan. Kim Cô Bổng không vì thế mà dừng lại, vẫn tiến thẳng tới.
Rầm…
Rốt cuộc Kim Cô Bổng đánh trúng Bạch Long, khiến nó bị đánh bay, va vào vách núi phía đối diện khe Ưng Sầu.
Rầm rầm rầm…
Vách núi kia lập tức vỡ tung. Những tảng đá lớn bắn ra.
- Giỏi lắm! Ngộ Không, tiếp tục đi, đánh cho nó tới mức mẹ nó còn không nhận ra được!
Đường Tăng đứng ở bờ sông đằng xa, tiếp tục quát to:
- Dám uy hiếp bần tăng, đánh một trận trước rồi thu làm thú cưỡi sau!
- Gầm!
Bạch Long gầm lên, toàn thân toả ra ánh sáng trắng và long uy khủng khiếp. Khiến Đường Tăng vốn đã lùi ra cách hơn nghìn mét vẫn thấy chân mềm đi.
Đường Tăng vội vàng lùi ra sau, sợ bị lan đến.
Nhưng một khắc sau, Bạch Long lao thẳng vào trong sông, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Đường Tăng ngạc nhiên, rồi chửi ầm lên:
- Mợ nó, ngươi có phải là rồng không? Lại không đánh mà chạy thế!
Tôn Ngộ Không bay đến bên người Đường Tăng, hỏi:
- Sư phụ, con Bạch Long kia chạy rồi.
- Móc nó ra!
Đường Tăng nói:
- Sư phụ quyết định rồi, sẽ lấy con rồng này làm thú cưỡi. Ngộ Không, chẳng lẽ ngay cả việc hàng phục một con rồng mà con cũng không làm được?
- Sao lại không được? Lão Tôn này đại náo Long cung năm trăm năm trước. Thậm chí cả Long vương còn chẳng làm gì được con. Nên cái con tiểu Long này há có thể làm khó Lão Tôn?
Tôn Ngộ Không tỏ ra bất mãn khi bị Đường Tăng nghi ngờ. Nói xong thì phi thẳng lên trời. Kim Cô Bổng lại dài ra, thọc vào trong sông, rồi ra sức mà quấy.
Rào rào rào…
Dòng sông vốn yên bình, nhanh chóng bị quấy thành một dòng nước xoáy. Càng lúc càng lớn.
- Rầm rầm…
Bỗng nhiên núi rung đất chuyển, Bạch Long phát ra ánh sáng trắng lại bay ra.
- Tới đúng lúc lắm!
Tôn Ngộ Không mắt sáng ngời, lại vung côn đánh ra.
- Rầm…
Bạch Long vừa bay ra lập tức bị đánh bay, đập vào một ngọn núi cách đó chừng mấy nghìn mét.
- Rầm rầm…
Ngọn núi kia nổ tung, đất đá bắn khắp trời.
- Yêu Long, xem đánh!
Tôn Ngộ Không lập tức xuất hiện bên trên Bạch Long, lại vung gậy đánh bay Bạch Long.
- Rầm…
Bạch Long bay ra ngoài, lại làm nổ tung một ngọn núi nữa.
- Tốt! Đáng đánh! Ngộ Không cố lên, đánh con rồng kia cho mẹ nó còn không nhận ra nào!
Ở phía xa, Đường Tăng cũng kêu to.
- Ngao… Hoà thượng thối, bản Long chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!
Bạch Long phẫn nộ nhìn Đường Tăng, rồi bộc phát toàn bộ sức mạnh mà chiến với Tôn Ngộ Không.
Nhưng nó lại nhanh chóng bị Tôn Ngộ Không vung gậy đánh bay.
- Moá, bò cái gì mà bò. Ngộ Không, tiếp tục đánh. Nhất định phải đánh cho mẹ nó còn không nhận ra được!
Đường Tăng kêu to, không hề kiêng nể gì:
- Ngươi không phải là rồng sao? Đúng là ăn hại!
- Con kiến kia, có giỏi thì tới đánh với bản long!
Bạch Long rống lên.
Đường Tăng lập tức khinh thường:
- Loại như ngươi, một đầu ngón tay của bần tăng cũng chọc chết được ngươi rồi!
- Đồ khốn, vậy ngươi tới đây!
- Đánh thắng được đồ đệ của bần tăng trước đã. Nếu cả đồ đệ của bần tăng còn không đánh lại, ngươi không có tư cách đánh với bần tăng!
Đường Tăng ngạo nghễ nói.
- Ngươi!!!
Bạch Long quả thực tức muốn chết.