- Không sao đâu.
Đường Tăng an ủi Tằng Tiểu Muội, sau đó cầm Cửu Hoàn Tích Trượng rồi nhảy xuống khỏi lưng long quy.
Lúc này trông Hoàng Phong Quái khá thảm hại, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, mà căng thẳng nói:
- Hoà thượng triều Đường, ta...
Bốp!
Đường Tăng vung Cửu Hoàn Tích Trượng nện thẳng xuống, khiến mặt Hoàng Phong Quái biến hình cả đi, nhưng vẫn không gây tổn thương gì cho hắn.
- A...
Hoàng Phong Quái thét lên, dù không bị thương, nhưng vẫn bị nện đau:
- Đường Tăng, ngươi muốn chết...
- Moá, yêu quái, dám uy hiếp bần tăng?
Đường Tăng lại gõ một trượng nữa, khiến Hoàng Phong Quái lăn quay mấy vòng.
May là Hoàng Phong Quái đang bị trói, nếu không Đường Tăng hoàn toàn chẳng thể đánh được hắn.
- Ngươi dám đánh ta? Ta là sủng vật toạ hạ Linh Cát Bồ Tát!
Hoàng Phong Quái giận dữ nói, đưa ô dù của mình ra.
- Linh Cát Bồ Tát là cọng lông, chọc bần tăng thì bần tăng quất luôn!
Đường Tăng tung chân đá bay Hoàng Phong Quái.
- Đường Tăng, ngươi chắc chắn sẽ chết. Ngươi không giết được ta!
Hoàng Phong Quái nói, vẻ mặt đầy dữ tợn.
Keng!
Đường Tăng rút luôn chuỷ thủ linh khí hạ phẩm ra, cười gằn dữ tợn:
- Không giết được ngươi? Yêu quái, xuống địa ngục đi!
Nói xong, Đường Tăng đâm mạnh chuỷ thủ vào trái tim Hoàng Phong Quái.
Tằng Tiểu Muội và Cao Thuý Lan vội che mắt lại.
- Xuống tay nể tình!
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền tới từ trong không trung. Cùng lúc đó, Đường Tăng cảm thấy một lực cản đang ngăn cản thanh chuỷ thủ không cho đâm tiếp, khiến chuỷ thủ cách quả tim của Hoàng Phong Quái chỉ một tấc.
Suýt chút nữa là Hoàng Phong Quái chết rồi. Đường Tăng tin rằng, trong cái tình huống không thể dùng pháp lực, chuỷ thủ linh khí hạ phẩm này chắc chắn giết được Hoàng Phong Quái.
- Con mẹ thằng nào dám ngăn cản bần tăng hàng yêu?
Đường Tăng phẫn nộ ngẩng đầu nhìn, lập tức thấy một người đàn ông toàn thân phát sáng đang đứng giữa không trung, mỉm cười nhìn hắn với vẻ mặt đầy từ bi.
Trên đầu người này có đeo “chiếc mũ” do những hạt châu đen tạo thành, trông khá giống Phật Tổ.
Đường Tăng tức khắc đoán được thân phận người này.
- Bồ Tát...
Quả nhiên, Hoàng Phong Quái thấy được Linh Cát Bồ Tát thì mặt biến sắc.
- Ồ? Linh Cát Bồ Tát!
Tôn Ngộ Không hỏi:
- Ngài chạy tới đây làm gì?
- Đúng vậy, Linh Cát Bồ Tát, sao ngài lại ngăn cản sư phụ ta hàng yêu?
Trư Bát Giới cũng hỏi.
- A di đà phật.
Linh Cát Bồ Tát mỉm cười, nói:
- Hổ thẹn quá! Hoàng Phong Quái này là Hoàng Mao Điêu Thử, toạ hạ của bần tăng, ăn vụng dầu thắp rồi chạy xuống thế gian thành yêu quái. Bần tăng sẽ mang nó về Tiểu Tu Di Sơn ngay.
Linh Cát Bồ Tát vẫy tay một cái, Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không lập tức rớt ra. Đồng thời cả người Hoàng Phong Quái sáng lên, hiện ra bản thể, lại còn bay về phía Linh Cát Bồ Tát.
- Chờ chút đã!
Đường Tăng vội kêu lên:
- Linh Cát Bồ Tát, ngài cứ mang yêu quái này đi thế thôi hả?
Đường Tăng lòng tức giận, đây là một lượng điểm kinh nghiệm rất lớn. Nếu như những gì hắn tính toán ban nãy, cấp mười lăm là được 5.000 điểm kinh nghiệm, như vậy Hoàng Phong Quái cấp bốn mươi ba này sợ là phải được trên trăm vạn điểm kinh nghiệm rồi.
- Kim Thiền Tử, ngươi có nghi vấn gì sao?
Linh Cát Bồ Tát cảm thấy khó hiểu.
- Đương nhiên là có rồi.
Đường Tăng nói to:
- Bồ Tát mau xem, yêu quái này ở đây làm hại nhân gian, khiến bần tăng cảm thấy cực kỳ bất an. Vừa rồi nó còn định ăn thịt cả bần tăng, cái phí tổn thất tinh thần này thì tính sao?