Đường Tăng vội vàng niệm chú.
- NGAO...
Tôn Ngộ Không ôm đầu gào thảm thiết, thân thể vặn vẹo và quay cuồng trong núi lớn, không biết có bao nhiêu ngọn núi bị hắn phá nát.
- Ầm ầm...
Lại có ngọn núi lớn bị đụng nát, Tôn Ngộ Không cực lớn lăn vào một hạp cốc lớn, sau đó rơi vào trong biển nhấc lên sóng lớn trăm trượng.
- Ầm ầm...
Loạn thạch bay lên bầu trời, sóng lớn vỗ bờ, rất nhiều khu vùng duyên hải bị dìm ngập, nước biển tạo ra tai nạn thật lớn.
- Rống NGAO...
Tôn Ngộ Không kêu gào thảm thiết, thân thể nhảy ra khỏi biển rộng, dưới chân sáng lên, một đóa Cân Đẩu Vân cực lớn xuất hiện, Cân Đẩu Vân lúc này cũng biến thành màu đỏ như máu, nó vô cùng khủng bố.
- XÍU...UU!...
Tôn Ngộ Không cực lớn hóa thành huyết quang và biến mất phía chân trời xa xôi.
Đồng thời, Đường Tăng cảm giác Kim Cô Chú ảnh hưởng yếu đi, thẳng đến khi cuối cùng mới không thể ảnh hưởng.
- Đáng chết, hiệu quả ảnh hưởng của Kim Cô Chú bị hạn chế khoảng cách?
Sắc mặt Đường Tăng khó coi, hắn vội vàng đuổi theo và lần lượt thuấn di, thân thể biến mất.
Không gian như áp súc lại một điểm, rất nhiều ngọn núi và rừng cây bị hắn ném lại phái sau.
Quá nhanh, tốc độ của Đường Tăng đã đạt tới sáu bảy vạn dặm mỗi giây, trong nháy mắt đã vượt qua gần mười vạn dặm.
Đáng tiếc tốc độ Tôn Ngộ Không nhanh hơn, Đường Tăng điên cuồng đuổi theo, thậm chí không tìm thấy cả hạt bụi, cuối cùng đã mất đi tung tích của Tôn Ngộ Không.
Khá tốt, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được phương vị của Kim Cô Chú, không đến mức tìm không thấy Tôn Ngộ Không.
- Bất kể nói thế nào, Kim Cô Chú có thể trừng trị Ngộ Không, việc này xem như một tin tức tốt, có thể ngăn cản hắn làm ác.
Đường Tăng cắn răng đuổi theo thật nhanh, thân thể bị Tôn Ngộ Không làm tổn thương khôi phục thật nhanh, đau đớn trên người biến mất nhanh chóng, Hỗn Nguyên Huyết Chân Thân tiểu thành giúp hắn có năng lực khôi phục kinh người, tăng thêm ý chí tác dụng nên khôi phục còn nhanh hơn nữa.
Phía trước mấy vạn dặm, Tôn Ngộ Không đỏ như máu đã biến mất.
- XÍU...UU!...
Một lần thuấn di vượt qua mười mấy vạn dặm, quá nhanh, không cách nào tưởng tượng Tôn Ngộ Không hiện tại cường đại thế nào.
Một ý niệm đã bỏ xa hắn lại phía sau.
Sau khi khoảng cách đầy đủ xa, rốt cục Tôn Ngộ Không cảm giác được Kim Cô Chú không hề phát uy, đau đầu cũng dần dần biến mất, lúc này hắn mới thở ra một hơi.
Nhưng hắn còn chưa thở xong, cảm giác đau đầu lại hành hạ hắn muốn chết.
Hắn lật tay và Kim Cô bổng xuất hiện trong tay, Tôn Ngộ Không mạnh mà nạy Kim Cô Chú.
- Hự...
Tia lửa bắn tung tóe, thân thể to lớn của Tôn Ngộ Không biến hình, Kim Cô Chú cũng biến hình, hắn nạy không ra, cũng không thể loại bỏ.
- Rống!
- Quan Âm Bồ Tát đáng chết!
Tôn Ngộ Không gào thét, hắn chuyển hận ý lên người Quan Âm Bồ Tát, bởi vì Đường Tăng đã từng nói qua, Kim Cô Chú là Quan Âm Bồ Tát cho.
Lúc này phía trước xuất hiện quốc gia phàm nhân, Tôn Ngộ Không hóa thành ánh sáng và đáp xuống.
- Oanh...
Mặt đất vỡ nát, bụi mù bay ngập trời, khí tức hung thần khủng bố bao phủ khắp nơi, bầu trời quốc gia phàm nhân biến thành màu đỏ như máu.
- Sát!
Tôn Ngộ Không gào thét, hắn đấm ra một quyền.
- Ầm ầm...
Mặt đất vỡ nát, không biết mặt đất bao nhiêu vạn dặm nổ tung, vô số đất đá rơi xuống, sóng xung kích đáng sợ quét qua khắp bốn phía, những nơi đi qua, thành thị nhân loại chôn vùi, thôn trấn hóa thành hư vô.
Không biết bao nhiêu nhân loại bị giết, không biết bao nhiêu sinh linh tuyệt diệt.
Một quyền hủy diệt vô số tánh mạng, trong mắt Tôn Ngộ Không xuất hiện thần sắc hưng phấn, hắn gào thét đầy khát máu:
- Không có người nào có thể ngăn cản ta lão Tôn!