Tôn Ngộ Không nhảy tới trước mặt nam đồng tử, cười hắc hắc nói.
- Dừng, nếu không phải sư phụ đã nói rõ chúng ta phải đón vào, hơn nữa còn phải lấy lễ đối đãi thì các người đến tư cách tiến vào cửa cũng không có đâu.
Nam đồng tử cười nhạt nói.
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Ngộ Không lập tức nổi giận.
- Đúng, tên này nói linh tinh cái gì vậy? Có tin lão Trư ta đánh cái mông ngươi không hả!
Trư Bát Giới kêu lên.
- Ta cũng không tin đâu!
Nam đồng tử cười nhạt.
Nữ đồng tử kia từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh xem cuộc vui, nhưng bộ dáng cũng cao ngạo như vậy, dường như không để đám Tôn Ngộ Không vào mắt.
Đường Tăng thấy còn chưa đi vào mà đã xảy ra mâu thuẫn, náo loạn rồi liền vội vàng tiến lên hóa giải:
- A Di Đà Phật, bần tăng hữu lễ. Mời hai vị tiểu thí chủ dẫn đường.
Hai đồng tử nhìn nhau, sau đó nam đồng tử khinh miệt nói với Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới:
- Thấy chưa? Vẫn là vị hòa thượng này có lễ. Đã như vậy thì mời các vị đi theo ta, nhớ kỹ, tuyệt đối không được sờ mó đồ đạc lung tung, nếu không đến lúc làm hỏng rồi các ngươi đền không nổi đâu.
Dứt lời, hai đồng tử xoay người rời đi.
Lúc ấy mí mắt Đường Tăng giật giật.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng tức giận đến mức lỗ mũi xì ra khói rồi.
- Đại sư huynh, lão Trư ta thật muốn mạnh mẽ đánh mông của hai đứa trẻ này!
Trư Bát Giới tức giận nói.
- Trẻ nhỏ mà thôi, không cần phải so đo với bọn chúng.
Đường Tăng nói.
Lúc này Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới mới đàng hoàng hơn một chút.
Mấy người đi theo hai đồng tử bước vào trong Ngũ Trang Quan, lập tức cảm thấy như đang tiến vào thế ngoại đào nguyên.
Tiểu Bạch Long vẫn mang bộ dạng Long Quy như cũ, Hồng Mộc Bảo Tọa đội trên người cũng ở tuốt phía sau.
Nơi này nước chảy qua cầu, vô số đình đài lầu các, ven đường còn có một vài loại hoa cỏ không biết tên, nhìn bên trên vô cùng có linh tính, hiển nhiên không phải dạng hoa cỏ bình thường.
Điều khiến người khác phải kinh ngạc nhất chính là thỉnh thoảng có một con chim bay qua cũng cảm thấy như Tiên Hạc vậy.
- Đại sư huynh ngươi nhìn kìa, đó là Thanh Loan phải không?
Đột nhiên Trư Bát Giới chỉ lên một con chim đang bay qua trên bầu trời, âm thanh sợ hãi vang lên.
- Hình như vậy.
Sa Tăng cũng kinh ngạc nói
Ôi trời, ôi, ôi, đại sư huynh, nhị sư huynh, các người nhìn kìa, gốc cây liễu kia hình như là cây liễu Tiên Thùy Dương.
- Một đám nhà quê.
Hai đồng tử nhìn thấy một cảnh này liền khinh thường, hơn nữa còn không che giấu một chút nào.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới lập tức lại có cảm xúc muốn đánh người, đến cả Sa Tăng cũng có chút căm tức.
Trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số người đi qua đi lại, Đường Tăng lấy kính Thiên Đạo ra đeo lên, lập tức giật mình phát hiện có thể trong này yếu nhất cũng là cường giả cấp 7, cấp 8.
Còn hai đồng tử này lại đều là tiểu tiên cấp 25, điều này thật sự bất ngờ.
Hai đồng tử này xem bộ dạng mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, hóa ra cũng đã cấp 25 rồi, chỉ sợ có thiên phú kinh người, khó trách lỗ mũi luôn hếch lên trời, xem thường người khác như vậy.
Đám người Đường Tăng nhanh chóng được đưa tới một đình viện, nơi này có mấy gian phòng, đủ cho bọn họ ở lại.
- Các người ở nơi này đi, nhớ kỹ, không được làm hỏng đồ đạc ở đây, nếu không các người sẽ không bồi thường nổi đâu.
Sau khi nói dứt lời, hai đồng tử đều cùng rời đi.
Vừa đi được một đoạn không xa, nam đồng tử đột nhiên nghiêm trang nói với nữ đồng tử:
- Bần tăng hữu lễ!
- Phụt...
Nữ đồng tử kia bật cười, nói:
- Sư huynh bắt chước thật giống nha. Nhưng những người đi lấy kinh này sao lại kì quái như vậy, nào là Long Quy rồi Yêu Trư, còn có Tôn Ngộ Không với dáng dấp xấu xí nữa, cũng chỉ có hòa thượng kia giống chó mà thôi.