Nguồn:
-----------------
- Thần Tiên...
Lưu Ngạn Xương thụ sủng nhược kinh, Thần Tiên vậy mà gọi mình huynh đệ!
Mình có tài đức gì, vậy mà có thể làm huynh đệ của Thần Tiên?
Lưu Ngạn Xương bị bánh gatô to lớn nện choáng, đồng thời cũng rất chờ mong, không biết cái gọi là đại cơ duyên kia, là cơ duyên bao lớn?
Đám người Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng mang theo Lưu Ngạn Xương rời đi, cũng đuổi theo sát.
Yến Xích Hà tựa hồ như bị Đường Tăng đánh thức, sau khi tách ra đám người Đường Tăng, liền ngựa không ngừng vó rời Tế Tái quốc.
Đường Tăng ngạc nhiên phát hiện, lộ tuyến Yến Xích Hà tiến lên, vậy mà cũng hướng tây.
- Như vậy vừa vặn, không trì hoãn thỉnh kinh, còn có thể làm vài chuyện tốt.
Đường Tăng thầm nói, mang theo Lưu Ngạn Xương cùng sáu đồ đệ đi theo sau lưng Yến Xích Hà.
Lấy thực lực của Đường Tăng, coi như cách xa ngàn dặm cũng có thể nhẹ nhõm theo dõi Yến Xích Hà, căn bản không lo lắng mất dấu.
Trên đường đi, Yến Xích Hà lại gặp mấy yêu quái, ngoại trừ hai con rất cường đại, bị Đường Tăng âm thầm giải quyết, còn lại đều là tiểu yêu, Yến Xích Hà cửu tử nhất sinh mới diệt trừ được.
Trải qua quan sát, Đường Tăng phát hiện, năng lực của Yến Xích Hà rất kỳ quái.
Tu vi của Yến Xích Hà, dựa theo hệ thống phân cấp, tối đa chỉ là cấp sáu đến cấp bảy, nhưng hắn lại có thể thông qua năng lực đặc thù, phát huy ra thực lực có thể so với cấp mười lăm.
Đây quả thực là sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Mỗi lần Yến Xích Hà phát đại chiêu, cơ hồ đều sẽ nói “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh”, câu nói này, rốt cục để Đường Tăng phát hiện địa phương quỷ dị.
Tìm hiểu nguồn gốc, Đường Tăng dùng kỹ năng Danh Sư phân tích năng lực thần kỳ kia của Yến Xích Hà, phát hiện Yến Xích Hà có thể sử dụng phương pháp đặc thù, mượn dùng một cỗ lực lượng trong sâu xa, từ đó bộc phát ra thực lực viễn siêu mình gấp mười lần.
Bất quá loại lực lượng kia là có hạn chế, không thể thi triển vô hạn, đối với người thi triển cũng có hạn chế rất lớn, nếu trái với một loại quy luật nào đó, sẽ bị trừng phạt, tu vi đại giảm, rốt cuộc mượn không được loại lực lượng kia.
- Thế nào lại là tên Thái Thượng Lão Quân kia?
Đường Tăng kỳ quái, Thái Thượng Lão Quân không phải bị hắn giết rồi sao?
- Chẳng lẽ nói, Thánh Nhân phân thân có thể phục sinh?
Đường Tăng suy đoán.
Mặc dù hắn đánh nổ qua Thánh Nhân phân thân, nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng như thế sẽ làm Thánh Nhân trọng thương.
Thủ đoạn của Thánh Nhân, xa xa không phải hiện tại hắn có thể ước đoán, loại lực lượng kia, không cách nào tưởng tượng.
Từ lúc trước Nữ Oa Nương Nương thi triển Bổ Thiên Thuật cứu vớt Tam giới, nghịch chuyển thời gian cứu sống vô số phàm nhân cùng Thần Tiên vốn đã chết, thậm chí tái tạo Tam giới nguyên bản đã bị hủy, liền có thể nhìn ra, năng lực của Thánh Nhân cường đại đến mức độ như thế nào!
Tuy nói Bổ Thiên Thuật của Nữ Oa Nương Nương là thiên phú bẩm sinh của nàng, nhưng cũng có thể thấy được lốm đốm.
Ai dám cam đoan Thánh Nhân khác không có thần thông cường đại tương tự?
- Vậy mà có thể trực tiếp để người khác mượn dùng lực lượng của mình, loại năng lực này, nếu khai phát ra...
Đột nhiên Đường Tăng có một cái dã tâm, nếu những nữ nhân ở Nữ Nhi quốc kia, có thể mượn dùng lực lượng của mình, có khả năng phát huy ra thực lực, tuyệt đối sẽ vượt qua tưởng tượng.
Qua nhiều năm như vậy, ai dám cam đoan Nữ Nhi quốc không có nữ nhân mang thai hai ba lần?
Hài tử như vậy, một khi bắt đầu tu luyện, tuyệt đối là một ngày ngàn dặm, nếu lại có thể từ chỗ hắn mượn dùng lực lượng, đây tuyệt đối là như có thần trợ, thực lực phát sinh biến hóa về chất.
- Đến nghiên cứu một chút.
Đường Tăng hạ quyết tâm.
Bất quá thủ đoạn của Thánh Nhân làm sao dễ dàng nghiên cứu triệt để như vậy?
Yến Xích Hà rời Tế Tái quốc hơn một tháng, lần lượt thi triển loại phương pháp mượn dùng lực lượng kia, không ngừng hàng phục yêu quái hại người.
Đường Tăng âm thầm nghiên cứu hơn một tháng, cũng chỉ phát hiện, loại năng lực mượn lực lượng kia, tựa hồ có quan hệ tới ý chí, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, thật sự rất khó nắm bắt.
Thẳng đến lại qua một tháng, bọn hắn phát hiện một địa phương thần kỳ, mới rốt cục mở ra bí ẩn.
- Sư phụ người nhìn, nơi đó có một ngôi miếu.
Tôn Ngộ Không dẫn đường ở phía trước nói.
- Tựa hồ có cái miếu, nhưng cái miếu này hơi kỳ quái.
Lục Nhĩ Mi Hầu nháy mắt mấy cái.
- Không phải là miếu sao? Có cái gì kỳ quái chứ?
Ngưu Ma Vương cười nhạo.
- Đại sư huynh, Lục sư đệ, các ngươi thật là lo lắng quá mức, trên đường đi chúng ta gặp phải chùa miếu còn ít sao?
Trư Bát Giới không thèm để ý chút nào, thoải mái đi theo sau lưng Đường Tăng.
- Tựa hồ có chút kỳ quái thật.
Tiểu Bạch Long cũng nói như vậy, bất quá lại không cách nào nói rõ, không biết đến tột cùng là kỳ quái ở chỗ nào.
- Đi xem một chút chẳng phải biết?
Sa Tăng nói.
Đám người đi tới trước miếu thờ, nhìn kỹ ngôi miếu này, rốt cục phát hiện ra nơi nào là lạ.
- Sư phụ người nhìn, tượng thần bên trong...
Trư Bát Giới kinh hô.
- Thái Thượng lão nhi!
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nháy mắt mấy cái.
- Lại là Thái Thượng Lão Quân.
Ánh mắt của Lục Nhĩ Mi Hầu lấp lóe, cũng có chút nghi hoặc, bởi vì hắn đã nhìn ra, ngôi miếu này mới hình thành, lịch sử không xa xưa.
- Là tượng thần của Thái Thượng Lão Quân?
Lưu Ngạn Xương đại hỉ, muốn quỳ lạy.
Đường Tăng vội vàng xách Lưu Ngạn Xương lên.
- Sao... sao thế?
Lưu Ngạn Xương không rõ ràng cho lắm.
- Oanh...
Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn, Lưu Ngạn Xương rốt cục minh bạch cái gì, chỉ thấy con mắt của Ngưu Ma Vương đột nhiên đỏ lên, oanh qua một quyền.
Trong tiếng nổ, cả Thần Miếu bị đánh nát, cự thạch bay tứ tung, bụi mù nổi lên bốn phía, một ngọn núi phía trước bị đánh nát.
- Dám xuất hiện ở trước mặt bản Ngưu, bản Ngưu phá hủy ngươi!
Ngưu Ma Vương hừ lạnh.
Đường Tăng vốn muốn ngăn cản Ngưu Ma Vương, nhưng hắn nhìn ra một chút chuyện ẩn ở bên trong, muốn xem xem Ngưu Ma Vương công kích Thần Miếu sẽ có kết quả gì.
Lưu Ngạn Xương bị Ngưu Ma Vương bá khí chấn động đến run lẩy bẩy, rốt cục minh bạch vì sao Thần Tiên ngăn cản mình bái Thái Thượng Lão Quân, xem ra những Thần Tiên này có thù với Thái Thượng Lão Quân a.
- Chẳng lẽ Thần Tiên cũng có ân oán?
Trong lòng hắn kỳ quái, nguyên bản ở trong lòng hắn, Thần Tiên đều rất hòa ái, một lòng suy nghĩ vì phàm nhân.
Nhưng một màn trước mắt này lại bóp tắt ảo tưởng của hắn, lần thứ nhất cảm thấy, có địa phương Thần Tiên cũng có giang hồ.
Phía trước, bụi mù chậm rãi tản ra, sau đó từng đạo quang mang chậm rãi xuất hiện, hội tụ vào một chỗ, thời gian dần trôi qua hình thành một cái miếu thờ, cùng cái trước đó bị Ngưu Ma Vương đánh nổ, cơ hồ là như đúc.
Khác biệt duy nhất là, chung quanh đã không có bất kỳ thực vật nào, đều bị phá hủy.
- Quả nhiên là ý chí!
Đường Tăng rốt cục bắt được loại lực lượng kỳ dị kia.
Kia là Thánh Nhân ý chí, để Thần Miếu bị hủy diệt khôi phục.
Ý chí huyễn hoặc khó hiểu, Đường Tăng thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, bất quá để đồ vật bị hủy diệt phục hồi như cũ, trước mắt hắn còn làm không được, không phải ý chí của hắn không đủ mạnh, mà là hắn không biết vận dụng năng lực của ý chí.
- Vậy mà khôi phục rồi? Kia lại như thế nào, coi quyền!
Ngưu Ma Vương gầm thét, muốn xuất thủ lần nữa.
- Chờ một chút!
Đường Tăng vội vàng ngăn Ngưu Ma Vương.
- Sao vậy sư phụ?
Ngưu Ma Vương nghi hoặc.
Đường Tăng không có trả lời, mà vươn tay cách không chụp vào tượng thần của Thái Thượng Lão Quân trong miếu thờ, một cỗ lực lượng thần kỳ bao phủ tượng thần, trực tiếp tước đoạt cùng luyện hóa ý chí trong đó.
- Đường Tam Tạng, ngươi... đang tìm cái chết!
Trong miếu thờ bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm thét, một cỗ Thánh Nhân ý chí bạo phát ra.
- So ý chí với bần tăng?
Đường Tăng cười lạnh, bỗng nhiên bộc phát uy năng ý chí của bản thân, vọt tới đạo Thánh Nhân ý chí kia.