- Đúng vậy, lão Long Vương kia nói thế.
Tôn Ngộ Không gật đầu.
Đường Tăng tiếp tục nói:
- Ngộ Không, con có biết Đại Vũ là ai không? Có biết gì về cuộc đời hắn không?
- Không biết, mà sao Lão Tôn phải biết về cuộc đời của hắn chứ?
Tôn Ngộ Không cảm thấy kỳ quái.
- Truyền thuyết kể rằng, vì chống lũ lụt mà Đại Vũ đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều không bước vào. Vợ quá nhớ nhung nên ngày nào cũng đứng ở cửa nhà ngóng ra phía Đông Hải. Ngày qua ngày, cuối cùng vợ của Đại Vũ biến thành một tảng đá vọng phu.
Nói tới đây, Đường Tăng ngừng lại, sau đó ngạc nhiên hỏi:
- Ngộ Không, hình như con nhảy ra từ trong một tảng đá nhỉ?
- Đúng vậy, sao ạ?
Tôn Ngộ Không chẳng hiểu gì, không biết vì sao Đường Tăng lại hỏi điều này.
- Oa... ha ha ha...
Trư Bát Giới đột nhiên cười to.
- Đầu heo, ngươi cười cái gì?
Tôn Ngộ Không trừng mắt.
- Đại sư huynh, ý của sư phụ là tảng đá đó có thể là vợ của Đại Vũ đó.
Sa Tăng nhắc nhở.
- Vợ của Đại Vũ?
Tôn Ngộ Không sửng sốt:
- Tảng đá dựng dục Lão Tôn là vợ của Đại Vũ? Không đúng, chẳng phải Quan Âm Bồ Tát đã nói rằng đó là Thất Thải Thạch mà Nữ Oa đại thần đã để lại khi vá trời sao?
Đám người Trư Bát Giới và Sa Tăng đều gật đầu. Rất nhiều thần tiên đều biết tới câu chuyện này.
- Như vậy có chứng cớ gì không?
Đường Tăng lại lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Ngộ Không, con nghĩ thử xem. Đại Vũ trị thuỷ nên dùng Định Hải Thần Châm, mà vì sao Định Hải Thần Châm không nghe ai, chỉ nghe lời của con?
- Mà vợ của Đại Vũ lại biến thành đá vọng phu, nghe nói cũng ở bên cạnh Đông Hải.
- Sư phụ có một giả thuyết như này. Đại Vũ luyện chế Định Hải Thần Châm, nếu ai thật sự sử dụng được nó, ngoài hắn ra, thì cũng chỉ có kẻ có liên hệ máu mủ ruột già với hắn.
Đường Tăng nói:
- Định Hải Thần Châm mà Đại Vũ rèn ra chỉ nghe lời của một mình con, mà vợ của Đại Vũ lại biến thành đá vọng phu, mà con lại được sinh ra từ trong một tảng đá. Trùng hợp là con có thể dễ dàng khiến Định Hải Thần Châm mà Đại Vũ rèn ra nghe lời.
Đường Tăng nói hơi vòng vo, nhưng lần này Tôn Ngộ Không đã hiểu.
- Đại Vũ...
Tôn Ngộ Không như bị sét đánh:
- Không thể nào! Lão Tôn là do trời đất nuôi dưỡng, không có cha mẹ.
Tôn Ngộ Không luôn cảm thấy mình do trời đất sinh ra và nuôi lớn, không có cha mẹ, không có người thân, nên hắn mới kiêu ngạo không thuần phục như vậy. Nay đột nhiên nghe nói rằng rất có thể mình có cha mẹ, khiến hắn khó mà chấp nhận được.
- Nghe sư phụ nói, cảm giác có vẻ đúng.
Trư Bát Giới giật mình, nói:
- Lão Trư có biết sơ qua về Thần nhân Đại Vũ. Đại Tuy tuy thuộc Nhân tộc, nhưng có huyết mạch của Hồng Hoang Thần Viên.
Đường Tăng nghe vậy, sắc mặt cổ quái:
- Như vậy thì rõ rồi. Ngộ Không, hình dáng này của con hẳn là chưa tiến hoá hết.
- Chưa tiến hoá hết?
Tôn Ngộ Không ngẩn ngơ.
- Có một truyền thuyết thế này: Con người là do khỉ tiến hoá thành. Nếu sư phụ đoán không sai, trong quá trình dựng dục, con đã gặp phải biến cố nào đó, khiến việc tiến hoá thất bại.
Đường Tăng nói:
- Mặt khác, Quan Âm Bồ Tát nói rằng con được dựng dục trong Ngũ Thải Thạch. Mà theo sư phụ biết, sinh linh do trời sinh đất nuôi thật sự ấy đều có một đặc tính, đó là có được một loại thần thông chí cao chí cường.
- Ngộ Không, thần thông của con đâu?