Nguồn:
-----------------
Có trời mới biết nàng chờ thời điểm này bao lâu rồi?
Hơn một nghìn năm? Từ sau khi thành tiên đến nay, nàng vẫn cô đơn tịch mịch, vẫn chờ tới một ngày mình có thể tìm được trượng phu.
Nam nhân khát vọng có được thê tử yêu mình sâu đậm, mà nữ nhân làm sao không khát vọng có được trượng phu yêu thương nàng?
Dương Thiền vẫn hâm mộ dũng khí của Chức Nữ, hâm mộ nàng dám cải lại luật trời và mến nhau với phàm nhân.
Sau khi nàng gặp được Đường Tăng, nàng cũng thường xuyên tưởng tượng qua, nhưng thân phận hòa thượng của Đường Tăng lại làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Thẳng đến khi Đường Tăng rống lớn những lời kia trước mặt Nữ Oa nương nương.
Hòa thượng cũng được yêu!
Đúng vậy, hòa thượng cũng không phải là nam nhân hay sao?
Hơn nữa, Dương Thiền biết rõ, nam nhân này cường đại, cái gọi là luật trời trong mắt hắn chỉ là rác rưởi.
- Ta đồng ý!
Dương Thiền động tình nói ra, nàng dùng sức ôm Đường Tăng.
...
Đùng đùng đùng đùng...
Tiếng pháo nổ vang vọng một góc trời, toàn bộ ‘ Đường phủ ’ ngập tràn không khí vui mừng, đại đa số đều là thị nữ gia đinh, ngoài ra còn có rất nhiều phú hào.
Thậm chí trong đại hôn của Đường Tăng, quốc vương của quốc gia phàm nhân này cũng đích thân tới tham dự.
Đường Tăng muốn tổ chức hôn lễ long trọng với Dương Thiền, hắn trực tiếp hạ lệnh bảo các vương công quý tộc phải đến đông đủ, nếu không chính là không cho hắn mặt mũi.
Sau khi hắn biểu hiện thực lực khủng bố, người của quốc gia phàm nhân này không dám sinh ra bất cứ suy nghĩ phản kháng nào.
Đường Tăng cũng không có biện pháp, bọn họ trốn ở nơi này kết hôn với nhau, tuy hai người đều tình đầu ý hợp, không thèm để ý tới các nghi thức xã giao, Đường Tăng lại hi vọng Dương Thiền được nở mày nở mặt khi gả cho hắn.
Mặc dù không có thân nhân tới chúc mừng, Đường Tăng cũng muốn tổ chức hôn lễ long trọng cho nàng.
Mặc dù chỉ là một nghi thức nhưng nó lại là một cánh cửa đóng chặt trong nội tâm, ý nghĩa khi hôn lễ long trọng có tính đại biểu rất trọng đại, sẽ được cả thế giới thừa nhận.
Hôm nay Đường phủ vô cùng vui vẻ, khắp nơi treo đầy lồng đèn đỏ, tiếng nhạc hôn lễ vang vọng cả thành thị.
Hôm nay Dương Thiền phi thường xinh đẹp, nàng mặc áo cưới màu đỏ phụ trợ đường cong của nàng rất hoàn mỹ, khăn đỏ cô dâu che khuất gương mặt của nàng
Đường Tăng cũng mặc lễ phục đỏ thẫm, mái tóc dài xõa vai, hai người cùng cầm một đầu vải đỏ, ở giữa vải đỏ là một đóa hoa hồng lớn.
- Nhất bái thiên địa...
Quốc sư quốc gia phàm nhân tự mình chủ trì hôn lễ.
Lúc này Đường Tăng và Dương Thiền khom người cúi đầu bái thiên địa, bọn họ không bái thiên, cũng không bái địa, chỉ bái ấn ký trong nội tâm của bọn họ.
Mặc dù Đường Tăng không đặt thiên địa vào trong mắt, hắn muốn cưới Dương Thiền vào cửa, hắn nhất định phải trải qua nghi thức này.
Chung quanh là những vương công quý tộc hoàng thân quốc thích, bọn họ nhìn chằm chằm vào Dương Thiền, tân nương xinh đẹp như vậy, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
- Nhị bái cao đường...
Người điều khiển chương trình hô to lần nữa.
Đường Tăng và Dương Thiền xoay người, bọn họ khom người bái cao đường của mình.
Trên cao đường không có người, chỉ có bốn khối linh vị, theo thứ tự là phụ mẫu Dương Thiền và phụ mẫu của Đường Tăng.
Hai người đã không còn phụ mẫu, với thân phận của bọn họ, quốc vương quốc gia phàm nhân không có tư cách làm trưởng bối của bọn họ, cho nên bọn họ chỉ bái phụ mẫu đã khuất, từ nay về sau, bọn họ sẽ xem phụ mẫu của đối phương thành phụ mẫu của mình.
- Phu thê giao bái...
Người điều khiển chương trình hô to lần nữa.
Đường Tăng và Dương Thiền xoay người nhìn đối phương.
Ánh mắt Đường Tăng bình tĩnh, nhưng bình tĩnh trong mắt lại mang theo một tia chờ mong và cảm giác kỳ diệu.
Sau khi cúi đầu, bọn họ không còn một mình, không bao giờ nữa có chuyện một người ăn no cả nhà không đói bụng, từ nay về sau, hắn sẽ gánh vách trách nhiệm là nam nhân trong gia đình.
Xuyên thấu qua khăn đỏ tân nương, Đường Tăng có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Dương Thiền mang theo lo lắng và hạnh phúc.
Hai người xuyên thấu qua khăn đỏ nhìn nhau, ánh mắt thâm tình nhìn đối phương, sau đó hai người cúi đầu với nhau...
Đúng lúc này, trên không trung của phàm nhân quốc gia xuất hiện một vòng xoáy, lực lượng hư vô trong vòng xoáy khởi động, có thứ siêu cấp khủng bố sắp chui ra.
Tuy vòng xoáy vừa hình thành đã bị bàn tay trắng như ngọc bóp nát, trong đó mơ hồ còn có tiếng rống giận, sau đó lại biến mất.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc y phục trắng khoảng mười bảy tuổi xuất hiện, đôi mắt đẫm lệ nhìn thành thị phàm nhân kia.
- Đường ca ca...
Thiếu nữ nỉ non một tiếng, nàng cắn chặt bờ môi, sau đó không cam lòng rời khỏi Tam giới.
...
- Đưa vào động phòng...
Người điều khiển chương trình hô lớn.
Khách nhân ngồi đầy đại sảnh vỗ tay chúc mừng.
Được hai thị nữ dẫn dắt, Đường Tăng và Dương Thiền chậm rãi đi vào động phòng.
Ngay sau đó hỉ đường náo nhiệt, tiếng huyên náo vang lên khắp nơi.
- Quốc vương bệ hạ, xin hỏi vị Đường gia chủ này là người phương nào?
- Đúng vậy, vị Đường gia chủ này là thần thánh phương nào, lại có thể mời bệ hạ tới…
Rất nhiều người tiến lên chào hỏi quốc vương một câu, những người này không có ai không phải gia chủ đại thế gia hoặc là đại thần trong triều.
Quốc vương nghe vậy lại cười khổ:
- Quả nhân cũng không biết, các ngươi tốt nhất ít nghị luận.
Người chung quanh nghe vậy đều giật mình.
Có thể làm cho quốc vương kiêng k như thế, vị Đường gia chủ kia là người phương nào.
...
Trong phòng tân hôn, Dương Thiền lo lắng ngồi trên giường lớn, khăn tân nương vẫn che phủ đầu nàng.
Đường Tăng cầm lấy cây côn đỏ trên bàn, hắn chuẩn bị đẩy khăn tân nương ra.
- Phu quân...
Bỗng nhiên Dương Thiền mở miệng, nói:
- Ngươi không đi bên ngoài chiêu đãi khách nhân hay sao?
Đường Tăng nghe vậy, khinh thường nói:
- Những người kia có tài đức gì cần ta đi chiêu đãi? Có chuyện gì quan trọng hơn Thiền nhi chứ?
Dương Thiền lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Đường Tăng dùng côn gỗ đẩy nhẹ khăn tân nương, dung mạo tuyệt mỹ của Dương Thiền xuất hiện.
Đường Tăng thất thần, trước đây thật lâu, hắn có từng nghĩ mình sẽ cưới nữ tử xinh đẹp như vậy làm thê tử hay sao?
Hôm nay, tất cả đều biến thành sự thật.
Nhìn Dương Thiền mặc lễ phục màu đỏ trước mặt, Đường Tăng biết rõ, hiện tại hắn phải gánh vác trách nhiệm của chủ nhân gia đình, nữ tử trước mặt là thê tử của hắn.
Dương Thiền cũng thẹn thùng mà nhu tình nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng mỉm cười, hắn cầm lấy bầu rượu bên cạnh, rót hai ly rượu và đưa một ly tới trước mặt Dương Thiền, chính mình cũng nâng một ly.
- Nương tử, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi.
Đường Tăng cười nói.
- Ân.
Dương Thiền thẹn thùng gật đầu.
Cánh tay hai người quấn vào nhau, cùng uống rượu giao bôi.
Đường Tăng đặt ly rượu xuống, sau đó hắn không chờ được và nói:
- Nương tử, trời không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ ngơi đi.
- Trời... Còn chưa có tối mà?
Dương Thiền khẩn trương.
- Đã tối rồi.
Đường Tăng cười xấu xa, nói:
- Nương tử, vi phu sẽ cởi áo giúp ngươi...
Dương Thiền mắc cỡ không chịu nổi, nàng vẫn nói:
- Phu quân nói cái gì chính là cái đó...
...
Thời điểm Đường Tăng và Dương Thiền tiến vào động phòng, trong một thành thị phàm nhân, đột nhiên vô số phàm nhân ngã xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Thân thể những phàm nhân này nổ tung, huyết nhục bắn ra tung tóe, máu tươi chảy ra ngoài và hội tụ thành dòng sông, tất cả đều chảy về hướng đông.
Trung tâm của thành thị này, dưới mặt đất xuất hiện một tế đàn, máu tươi khắp bốn phía đang hội tụ vào tế đàn.