“Mặt trên quấn quanh quý khí, nhưng lại có oán hận sâu sắc. Kỳ quái, tại sao ngay cả cái này ta đều có thể nhìn ra được?”
Đường Tăng đờ ra, càng trợn to hai mắt nhìn khối ngọc bội này.
“Phỉ Thúy đỉnh cấp, vốn đeo trên người có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng bây giờ oán khí không tiêu tan, nếu như vẫn mang theo trên người, chỉ cần ba năm là có thể giết chết một phàm nhân.”
Đường Tăng tiện tay bóp nát khối ngọc bội này, lập tức một cái bóng mờ màu máu dại ra nhẹ nhàng đi ra, nhất thời hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, sau lưng có gió lạnh thổi qua.
Cũng không phải nhiệt độ thật sự hạ thấp, mà là một loại khí tức do oán linh tạo thành.
Có điều con oán linh này đã không có thần trí rồi, sau khi nơi ký thân duy nhất bị Đường Tăng phá hủy, rất nhanh đã tiêu tan trong không trung.
“Oán linh này hẳn là bị hại chết, khi còn sống luôn ở một mình, oán khí quá nặng.”
Đường Tăng trong lòng thầm nhủ, đi ra tẩm cung.
Dọc theo đường đi, hắn luôn nhìn thấy các loại “khí”, những thứ đó mắt thường không nhìn thấy, nhưng hắn lại cảm thấy nó thật sự tồn tại.
“Đây chắc không phải phong thuỷ chứ? Vị trí của Vương cung này cũng không tệ, nhưng tại sao nơi này lại có nhiều oán khí như vậy?”
Mãi đến tận khi Đường Tăng đi ra khỏi Đại Điện của Vương cung mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, thâm cung, đại viện......”
Lúc này cảm giác của Đường Tăng là phi thường kỳ diệu, tỉnh lại sau một giấc ngủ, phát hiện cái gì mình cũng hiểu, giống như đứng bàng quan ở bên ngoài, nhìn các chuyện xảy ra trong cuộc sống.
Mặc kệ đó là thứ gì, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn, đều có thể nhìn ra nó làm từ gì, Đường Tăng cảm thấy, nếu bây giờ mình đi làm Giám Định Sư, tuyệt đối sẽ không kém chút nào.
Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng huyên náo, Đường Tăng ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy mấy người Tôn Ngộ Không nhảy nhót đi đến.
Thanh Dật nắm tay Tằng Tiểu Muội, cùng Cao Thúy Lan nói nói cười cười, Tử Lan tiên tử thì đang đi cùng Tôn Ngộ Không, Sa Tăng thì đang đuổi theo Trư Bát Giới không tha, hình như đang tranh giành thứ gì đó.
Liền ngay cả Tiểu Bạch Long, đều đã biến thành một thanh niên anh tuấn, không còn là Long Quy nữa.
Còn có Bạch Cốt Tinh, cũng yên lặng đi theo ở phía sau.
Tất cả những thứ này vốn nên rất hài hòa mới đúng, nhưng lúc này ở trong mắt Đường Tăng, lại có chút đau đầu.
Ở trong mắt Đường Tăng, phía sau Tôn Ngộ Không, có một con khỉ đá cao vạn trượng đang ngửa mặt lên trời rít gào, chỉ là không có âm thanh mà thôi, hơn nữa hình như nó bị cái gì đó trấn áp rồi.
Trong cơ thể Trư Bát Giới, giống như có hư ảnh của một con lợn mập mạp rất đáng yêu, cũng bị cái gì đó phong ấn rồi.
Tử Lan tiên tử vẫn xinh đẹp, thuần khiết không chút tì vết như vậy.
Cả người Thanh Dật ngổn ngang kiếm khí, giống như có chút không khống chế được.
Trên người Sa Tăng tựa hồ có kim quang cùng huyết quang đan xen, chỉ cần một suy nghĩ là có thể thành ma, và cũng chỉ cần một suy nghĩ là có thể thành Phật.
Bạch Cốt Tinh thì lại như khí chất của huyền băng vạn năm, phi thường kì lạ.
Đây chính là trạng thái của đám người Tôn Ngộ Không trong mắt Đường Tăng lúc này.
- Sư phụ...
- Sư phụ đến rồi.
- Đại sư phụ...
Mấy người Tôn Ngộ Không nhìn thấy Đường Tăng, nhất thời đều ngừng lại, Tằng Tiểu Muội thì chạy tới ôm lấy cánh tay Đường Tăng.
Đường Tăng mỉm cười với sờ sờ đầu Tằng Tiểu Muội, sau đó nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, con đến đây.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không đi tới, nghi hoặc nhìn Đường Tăng.
- Thả lỏng, thu tất cả pháp lực của con lại. Sư phụ sẽ không hại con.
Đường Tăng nói, đồng thời cũng nghiệm chứng năng lực của mình.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không vẫn rất tin tưởng Đường Tăng, nghe vậy, nhất thời tự giam cầm tất cả pháp lực của mình lại.
Đường Tăng để Tằng Tiểu Muội đi ra, sau đó vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên, đột nhiên đánh vào bụng Tôn Ngộ Không.