- Sư phụ cho ta.
- Sư phụ thật thiên vị, thì ra sư phụ tận lực đi Nam Hải tìm Quan Âm Bồ Tát là vì thứ này.
Trư Bát Giới lập tức bất mãn nói ra.
- Được rồi, về sau có cơ hội sẽ tìm cho các ngươi một kiện.
Đường Tăng dở khóc dở cười, hắn cảm giác được, đám người Trư Bát Giới hiện tại thật sự xem hắn như sư phụ, mà hắn cũng cảm giác mình đã thành trưởng bối của Tôn Ngộ Không cùng đám người Trư Bát Giới.
Loại này cảm giác thật kỳ diệu, cũng không phải cảm giác bái sư đơn thuần gây ra, mà là cảm giác qua lại với nhau.
- Sư phụ ngươi nói rồi đấy, lão Trư ta cũng muốn một kiện, Đại sư huynh có, lão Trư ta cũng không thể thiếu.
Trư Bát Giới nói.
- Sư phụ, ta cũng muốn.
Sa Tăng cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Đường Tăng.
- Ta cũng muốn một kiện.
Tiểu Bạch Long nói.
- Được rồi được rồi, vi sư sẽ còn lừa các ngươi hay sao? Bớt nói nhảm, chậm trễ thời gian dài như vậy, chúng ta mau trở lại đi kinh.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
- Đại vương, ngươi lại phải đi sao?
- Đại vương, lần sau trở về là khi nào?
Một đám Hầu tử thấy Tôn Ngộ Không lại sắp rời đi, vẻ mặt chúng không bỏ.
- Yên tâm, lão Tôn ta sẽ thường xuyên trở về.
Tôn Ngộ Không cười nói:
- Sư phụ, đi thôi.
- Được.
Đường Tăng mỉm cười, mấy đồ đệ chen chúc nhau đằng không bay lên trời cao, bay ra khỏi Hoa Quả Sơn.
- Tây Thiên, lão Tôn ta tới rồi!
Tôn Ngộ Không lại cưỡi Cân Đẩu Vân bay về phía trước, dường như hắn phi thường cao hứng.
Nhưng không biết vì sao, Đường Tăng nghe Tôn Ngộ Không nói câu này lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
- Cảm giác ta bị sai sao? Không có đạo lý, áo trúc tím của Quan Âm Bồ Tát có thể áp chế tâm ma của Ngộ Không mới đúng.
Đường Tăng thầm nghĩ.
Kỳ thật hắn cũng không biết Tôn Ngộ Không có sinh ra tâm ma hay không, càng không biết hệ thống nói tới Tôn Ngộ Không nhập ma là nhập ma như thế nào, là bị tà ma phụ thân hay hắn lạc lối?
- Hầu ca, ngươi nhảy tới nhảy lui không mệt sao?
Trư Bát Giới kêu lên.
- Ai cần ngươi lo?
Tôn Ngộ Không cười hì hì một tiếng, đột nhiên đi tới bên người Đường Tăng, cười hì hì nói:
- Sư phụ, ta nghe Hồng hài nhi trước kia có nói, ăn thịt ngươi là có thể trường sinh bất lão, đạo hạnh cao thăng, có phải như vậy hay không?
Tôn Ngộ Không biểu lộ rất tự nhiên, dường như chỉ hỏi tùy ý.
Nhưng lọt vào tai Đường Tăng, hắn cảm thấy da đầu sắp vỡ ra, trái tim hắn đập nhanh hơn trước rất nhiều.
- Đúng thế sư phụ, lão Trư ta cũng rất kỳ quái, trước đó gặp phải Bạch Cốt Tinh, dường như cũng nghĩ ăn thịt ngươi.
Trư Bát Giới cũng nói xen vào.
- Ta biết một chút.
Sa Tăng mở miệng nói:
- Quan Âm Bồ Tát gọi sư phụ là Kim Thiền tử, có thể sư phụ là Kim Thiền tử chuyển thế thân, ta nghe nói, Kim Thiền tử là thánh tăng Phật giới, công đức vô lượng.
- Chẳng lẽ ăn thánh tăng Phật giới công đức vô lượng là có thể đạo hạnh cao thăng?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái.
- Không biết, dù sao lão Sa ta chưa thử qua.
Sa Tăng gãi gãi đầu.
- Sư phụ kiếp trước là thánh tăng Phật giới, sư phụ phải biết a?
Trư Bát Giới hỏi.
- Mau cút, một đám nghịch đồ chân ngoài dài hơn chân trong, có phải muốn vi sư niệm chú thông não cho các ngươi hay không?
Đường Tăng bạo phát, đám gia hoả này sắp lật trời rồi, còn dám nhớ thương thịt của mình.