Kết quả Tôn Ngộ Không nhìn qua, tiên quang chôn vùi, lại nhìn một cái, thân thể Thần Tiên xuất thủ kia nổ tung.
- Bành!
Huyết vụ nổ tung, xương cốt vẩy ra, Thần Tiên kia chết đến không thể chết lại.
Thần Tiên khác kinh hãi thất sắc, quá kinh khủng, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua loại tồn tại này, nhìn cũng có thể nhìn chết một Thần Tiên cường đại.
Thần Tiên không có chạy trốn đều không còn dám xuất thủ, nhưng theo Tôn Ngộ Không tiến lên, bọn hắn cũng bị uy áp vô hình kia làm cho lui lại.
Tôn Ngộ Không dạo bước tiến vào Nam Thiên môn, toàn bộ Thiên Đình xuất hiện âm phong vô hình, một cỗ khí tức ngột ngạt đang tràn ngập.
Không có Khẩn Cô chú trói buộc, lông khỉ màu đỏ trên đầu Tôn Ngộ Không rủ xuống, như mái tóc dài đỏ ngòm, bị gió lay động, khi thì che khuất ánh mắt, trong cặp mắt kia, tràn đầy băng lãnh, còn có huyết sắc nhàn nhạt, để hắn nhìn cực kỳ khủng bố.
Tôn Ngộ Không đi về phía trước từng bước một, những Thần Tiên kia thì lui về sau từng bước một.
- Tôn Ngộ Không, ta khuyên ngươi chớ có làm loạn, nếu không...
Một Thần Tiên nói, nhưng còn chưa nói xong, liền bị đồng bạn ở bên cạnh che miệng.
- Đại Thánh, chúng ta thương lượng một chút, ngươi không phải Hung Thần sao? Nghe nói Hung Thần thu tín đồ, ngươi nhìn xem, ta tín ngưỡng ngươi được không?
Thần Tiên che miệng đồng bạn kia nói.
Thần Tiên khác lập tức giật mình nhìn Thần Tiên kia.
- Không nên nhìn ta như vậy, ta như vậy là thức thời, Thiên Đình không phải tôn chỉ thực lực vi tôn sao? Na Tra cùng Nhị Lang Thần, còn có Đại Thánh trước đó, không phải cũng dựa vào thực lực cường đại, mới có địa vị như thế sao?
Thần Tiên này gọi Trần Khoan, tu vi Huyền Tiên đỉnh phong, hắn nói xong, lập tức chạy đến trước mặt Tôn Ngộ Không, không chút do dự quỳ xuống nói:
- Đại Thánh, ta gọi Trần Khoan, thu ta đi, ta nguyện ý làm tiểu đệ của ngươi.
- Trần Khoan, ngươi dám phản bội Thiên Đình?
- Ngươi cái tiểu nhân này!
Các Thần Tiên khác đều phẫn nộ quát lớn.
- Phản bội Thiên Đình?
Trần Khoan nghe vậy cười lạnh:
- Thiên Đình đã sắp hủy diệt, hơn nữa ta tin tưởng, chỉ cần Đại Thánh nguyện ý, hoàn toàn có thể trùng kiến một Thiên Đình khác, đi theo Đại Thánh, chúng ta tuyệt đối có thể lăn lộn càng tốt hơn. Đại Thánh ngài nói đúng không?
Câu nói sau cùng là nói với Tôn Ngộ Không, Trần Khoan lộ ra dáng tươi cười nịnh nọt.
Tôn Ngộ Không dừng chân, nhìn Trần Khoan quỳ ở trước mặt cười lấy lòng, trong mắt hiện lên vẻ trêu tức, khóe miệng khẽ nhếch nói:
- Muốn đầu nhập vào lão Tôn cũng được, giết hết bọn hắn, liền để ngươi đi theo ta, hưởng hết vinh hoa phú quý, hưởng hết vinh quang chí cao, dưới một người trên vạn người!
- Yêu Hầu, ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián!
- Im ngay, Trần Khoan, ngươi đừng nghe hắn, mau về đi!
Thần Tiên khác lớn tiếng mở miệng.
Nhưng mà Trần Khoan nghe vậy, trong mắt tách ra vẻ hừng hực, cái này khiến những Thần Tiên kia biến sắc.
Bất quá khi Trần Khoan quay người nhìn những đồng bạn kia, sắc mặt lập tức xụ xuống, bởi vì nơi đó có bảy tám đồng bạn tu vi đều không kém hắn bao nhiêu, hắn cơ hồ không có chút phần thắng.
- Giết bọn hắn, ngươi sẽ thành tồn tại gần với ta của toàn bộ Thiên Đình, ngươi có thể hiệu lệnh vô số Thần Tiên, cùng ta chưởng khống tam giới.
Tôn Ngộ Không tiếp tục mở miệng, trong thanh âm tràn đầy dụ hoặc.
Trần Khoan vốn còn do dự nghe vậy, trong mắt đột nhiên hiện lên huyết quang, trong mắt hắn xuất hiện vẻ cuồng nhiệt:
- Chưởng khống tam giới!!
Thần Tiên khác thấy thế đều biến sắc.
- Trần Khoan, ngươi muốn làm gì?
- Yêu Hầu, ngươi làm gì với Trần Khoan?
Những Thần Tiên kia phẫn nộ nói.
- Giết!
Trần Khoan hét lớn, thân hình lóe lên liền xông ra ngoài, bộc phát ánh sáng vô lượng, sát khí ngút trời.