Nguồn:
-----------------
Đám người Sa Tăng càng không ngừng lau mồ hôi, không biết Tôn Ngộ Không đây là thế nào, sao khác thường như vậy, để bọn hắn cực kỳ bất an.
- Đại sư huynh, thỉnh kinh phải đi từng bước một, không thể quá nhanh, càng không thể dùng pháp lực.
Sa Tăng nơm nớp lo sợ nhắc nhở.
- Yên tâm đi, lão Tôn biết, sẽ không dùng pháp lực.
Tôn Ngộ Không đang nhanh chóng chạy mấy trăm vòng quanh đám người Đường Tăng, cho dù không dùng pháp lực, vẫn chạy ra tàn ảnh.
- Tốc độ của các ngươi thật quá chậm a a a, các ngươi từ từ đến, lão Tôn đi phổ độ chúng sinh trước!
Tôn Ngộ Không đã đợi không kịp, bỗng nhiên lao ra, mang theo bụi mù thật dài, biến mất trong tầm mắt.
Đường Tăng thấy mà lau mồ hôi, mẹ nó, hù chết bảo bảo, hắn thật lo lắng có phải Tôn Ngộ Không bị đả kích gì hay không.
- Sư phụ, Đại sư huynh không có sao chứ?
Tiểu Bạch Long cực kỳ lo lắng.
Đám người Sa Tăng cùng Trư Bát Giới cũng lo lắng, luôn cảm thấy Tôn Ngộ Không không bình thường.
Ngay cả Ngưu Ma Vương sắc mặt cũng cổ quái, cảm giác Tôn Ngộ Không như vậy để hắn cực kỳ không quen.
Đường Tăng lắc đầu, hắn biết Tôn Ngộ Không hẳn là bởi vì cảm thấy mình gây ra quá nhiều tội ác, muốn đền bù.
Không để ý đến, chỉ lấy tốc độ bình thường đi về phía trước, Đường Tăng vừa lấy ra mảnh vỡ của Đại Đạo Bảo Bình nghiên cứu.
Những mảnh vỡ này nhìn rất phổ thông, chỉ trắng muốt một chút mà thôi, không có phát sáng, người bình thường rất dễ dàng bỏ qua.
Có lẽ bởi vì lúc trước bị thương quá nặng, ngay cả bảo khí cũng bị đánh tan.
Nhưng Đường Tăng lại cảm thấy những mảnh vỡ này không có đơn giản như vậy, bởi vì hắn có thể cảm ứng được ý chí nhàn nhạt trên đó.
Ý chí đó mang theo khí tức của Quan Âm, nhưng lại tựa hồ không hoàn toàn thuộc về Quan Âm, mà đến từ một cỗ lực lượng khác, cực kỳ thuần túy.
Đường Tăng nếm thử dùng pháp lực thai nghén, tu bổ, nhưng không có hiệu quả gì, dùng tiên thức cũng vô dụng.
Cuối cùng hắn sử dụng ý chí đi thai nghén, lại kinh ngạc phát hiện có phản ứng, để mảnh vỡ vốn trắng muốt trở nên càng trắng.
Đồng thời, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia huỳnh quang nhàn nhạt hiện lên ở trên mảnh vụn.
Trong lòng Đường Tăng mừng thầm, có hiệu quả liền tốt.
Mặc dù hắn cũng không dám ôm hi vọng triệt để chữa trị Đại Đạo Bảo Bình, nhưng chỉ cần hữu hiệu là được, hắn cảm thấy rất hứng thú với Đại Đạo Bảo Bình, muốn tìm tòi một phen.
Đương nhiên chủ yếu nhất là, chấp niệm của Quan Âm bị Hung Viên Hồng Mao đánh tan, nhưng trên Đại Đạo Bảo Bình còn có một tia ý chí của Quan Âm, Đường Tăng muốn mượn cái này nghiên cứu bí mật của ý chí.
Dù sao trên đường cũng không cần làm gì, Đường Tăng thu Cửu Hoàn Tích Trượng vào Tiên giới, trong hai tay đều cầm mảnh vỡ của Đại Đạo Bảo Bình, không ngừng dùng ý chí của mình đi hoà hợp, tế luyện, hoặc là nói… thai nghén.
Thời điểm nghiên cứu mảnh vỡ của Đại Đạo Bảo Bình, đồng thời hắn cũng muốn nhìn xem, ý chí của mình phải chăng có thể chữa trị được bảo bối này.
Uy năng ý chí không phải có thể để hắn không gì làm không được sao? Đây là một biện pháp nếm thử rất tốt.
Như thế qua hai ngày, Đường Tăng phát hiện những mảnh vỡ kia càng thêm trắng, có quang mang tản mát ra, hơn nữa tựa hồ ẩn ẩn có một tia linh tính.
Nhưng loại linh tính này rất kỳ quái, khó mà nói rõ, không giống như linh tính mà bảo vật vốn có.
Thậm chí lâu lâu, còn có thể cảm ứng được chung quanh mảnh vỡ có âm phong thổi qua, để cho lưng người ta phát lạnh.
- Sẽ không phải là yêu ma quỷ quái gì chứ?
Đường Tăng có chút lo lắng, càng cảm giác Đại Đạo Bảo Bình này không đơn giản.
- Đúng rồi, hình như Trấn Nguyên Đại Tiên biết Đại Đạo Bảo Bình, đi hỏi hắn một chút.
Đường Tăng nghĩ đến trước đó thời điểm Trấn Nguyên Đại Tiên nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát sử dụng Đại Đạo Bảo Bình thì phát ra kinh hô, lập tức nghĩ đến Trấn Nguyên Đại Tiên.
- Các đồ nhi, các con nghỉ ngơi ở đây, vi sư đi một chút sẽ trở lại.
Đường Tăng nhìn đám người Trư Bát Giới nói, nói xong, hắn đã thuấn di rời đi, muốn đi Ngũ Trang quán tìm Trấn Nguyên Đại Tiên, mặc dù không biết Trấn Nguyên Đại Tiên còn ở đó không.
Mặc dù đám người Trư Bát Giới nghi hoặc, nhưng không có suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi ở tại chỗ.
- Đại sư huynh lại chạy đi đâu rồi?
Tiểu Bạch Long khoanh chân ngồi trên tảng đá hỏi.