- Đáng tiếc khối thịt rồng thật lớn.
Hắn chân chính đáng tiếc là, nếu như ăn thịt Đà Long, Hỗn Nguyên Huyết Chân Thân của mình nhất định có thể tăng thực lực và nhục thân của mình mạnh lên lần nữa.
Tiểu Bạch Long nghe Đường Tăng nói thầm, thỉnh thoảng cảm giác da đầu tê tê, vị sư phụ này đang nhớ thương thịt rồng, mình có thể gặp nguy hiểm hay không?
- Sư phụ, ngươi xem phía trước có tòa thành.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không kêu lên.
Đường Tăng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, một tòa thành trì đang nằm ngay phía trước, bị dãy núi cản trở hơn nửa bên.
- Có thành trì, nói cách khác có quốc gia phàm nhân sao? Rất tốt.
Đường Tăng mỉm cười, trong khoảng thời gian này hắn trèo non lội suối nên rất nhàm chán, đến quốc gia có loài người thì quá tốt, bởi vì gặp được nhiều người sẽ không cảm thấy cô đơn.
Đoàn người bọn họ bước đi thật nhanh, nửa giờ sau, rốt cục đã đến tòa thành kia.
- Sư phụ, ngươi xem, phía trước có rất nhiều hòa thượng.
Trư Bát Giới nói.
Trước cửa tòa thành có rất nhiều hòa thượng mặc quần áo lam lũ, đang họ đẩy nhiều xe gỗ, trên xe chất đầy tảng đá và gỗ các loại.
Trên cửa thành có ba chữ rất to: Xa Trì quốc!
- Xa Trì quốc?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái.
- Xa Trì quốc.
Đôi mắt Đường Tăng sáng lên, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
- Sư phụ, có chuyện gì cao hứng hay không? Nói cho lão Trư nghe một chút.
Trư Bát Giới thấy Đường Tăng cười, hắn lập tức nịnh nọt hỏi thăm.
- Vi sư ngửi thấy mùi yêu quái tại đây.
Đường Tăng cao hứng nói:
- Nơi này, có yêu quái.
- Cái gì...
- Yêu quái ở đâu?
Trư Bát Giới à Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long đều lấy làm kinh hãi, trong nháy mắt đã chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ có Tôn Ngộ Không vô cùng khó hiểu, bởi vì hắn không cảm ứng có yêu khí.
- Đừng khẩn trương, yêu quái chưa hiện thân.
Đường Tăng mỉm cười nói, nguyên nhân hắn cao hứng là vì có thể giết quái lên cấp.
Trư Bát Giới nghe vậy mới thở dài một hơi.
- Sư phụ, ta đi dò thám tình huống.
Tôn Ngộ Không nói ra, sau đó hắn nhanh chân tiến lên phía trước.
Bốn người Đường Tăng từ từ đi vào trong thành, bọn họ cách những hòa thượng kia càng ngày càng gần.
- Bốp!
Bỗng nhiên một tiếng quất roi vang lên, một tên binh sĩ cầm roi da quất vào người những hòa thượng gần đó.
Không phải chỉ có một binh sĩ, mà là có rất nhiều người đang giám sát những hòa thượng kia.
- Nhanh lên, chưa ăn cơm sao?
- Ngứa da sao? Nhanh lên, không còn khí lực sao?
Các binh sĩ không ngừng quất roi vào người những hòa thượng đang vận chuyển đồ, hơn nữa còn lớn tiếng quát mắng.
Tôn Ngộ Không thấy cảnh này thì cau mày, bỗng nhiên hắn nhìn thấy hai tên đạo sĩ tiến về phía bên này.
Hai tên vệ sĩ vừa xuất hiện, một đám binh sĩ lập tức cúi đầu chào, vẻ mặt đầy nịnh nọt, hai đạo sĩ kia cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ cao ngạo không ai bằng.
Trái lại đám hòa thượng kia nhìn thấy hai đạo sĩ xuất hiện, bọn họ nom nóp lo sợ và ra sức làm việc nhiều hơn.
- Ngô?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, sau đó hắn lắc mình biến hóa thành đạo sĩ và nghênh ngang đi tới.
- Tiên trưởng...
- Tiên trưởng tốt.
- Tiên trưởng tốt...
Tôn Ngộ Không đi qua nơi nào, các binh sĩ ở nơi đó đều cúi người hành lễ.
Tôn Ngộ Không cười gật đầu, hỏi:
- Nơi này xảy ra chuyện gì? Vì sao những hòa thượng này đang chịu tội?
- Tiên trưởng không biết?
Một sĩ binh kinh ngạc nói.
- Ta... Khục, bản tiên trưởng theo sư phụ tu hành, làm sao có thời giờ quản những tục sự này?
Tôn Ngộ Không trừng mắt.
- A, đúng đúng đúng, tiểu nhân biết sai.
Binh sĩ kia vội vàng sợ hãi cầu xin tha thứ:
- Hai mươi năm trước, sau khi ba vị đại tiên giáng lâm, nhìn ra đám hòa thượng này chỉ là sâu mọt cho nên quốc vương bệ hạ phạt họ làm việc vì đại tiên.
- Ba vị đại tiên? Ba vị đại tiên nào?