Lão nhân chèo thuyền muốn tiếp tục gào to, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay khổng lồ xuất hiện, hắn sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, thân thể phổ thông vặn vẹo và lắc mình biến hoá hóa thành con quái vật khổng lồ.
- Ngang…
Quái vật va chạm với bàn tay khổng lồ, hắn phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, sau đó hắn bị đánh bay ra ngoài.
Như Lai Thần Chưởng thế như chẻ tre, một đường quét ngang, nước sông màu đen bắn lên cao cả trăm trượng, không gian bị bóp méo.
Oanh...
Tiếng nổ lớn vang lên, quái vật khổng lồ bay ngược cả ngàn mét và rớt xuống bờ bên kia, cũng nện nát một ngọn núi lớn, con thuyền nhỏ trước đó biến thành hư vô.
- Ngô?
Đôi mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, hắn nhìn thấy chưởng ấn khổng lồ biến mất, trong đầu hắn nhớ lại cảnh tượng bị Như Lai phật tổ trấn áp năm trăm năm trước, bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời và hóa thành Ngũ Chỉ sơn, từ đó trấn áp hắn năm trăm năm.
- Sư phụ thật lợi hại!
- Đây là pháp thuật gì?
- Quá cường đại!
Trư Bát Giới và Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long đều hoảng hốt, bọn họ trợn mắt nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng hít thở sâu một hơi, cảm giác tiêu hao to lớn, Như Lai Thần Chưởng tiêu hao rất khổng lồ, quả nhiên là ý chí, nó không tiêu hao pháp lực bao nhiêu.
Nhưng uy năng của chưởng ấn còn nhỏ hơn hắn suy nghĩ một chút.
Lúc này Đường Tăng mới hiểu, vì sao thần thông uy lực cường đại như thế lại chỉ cần một trăm vạn điểm kinh nghiệm, đó là bởi vì nó chỉ truyền thừa một phần nông cạn, muốn hiểu sâu hơn cần tự mình lĩnh ngộ.
- Ta nhớ ra rồi, đây là chưởng pháp của Như Lai phật tổ.
Bỗng nhiên Trư Bát Giới cả kinh kêu lên:
- Không phải sư phụ lúc trước có nói, Như Lai phật tổ truyền hắn một bộ tuyệt chiêu sao? Chẳng lẽ là chưởng pháp này?
Trư Bát Giới lập tức đỏ mắt, đối với chưởng pháp này, tục truyền trong toàn bộ tam giới chỉ có Như Lai phật tổ biết, uy lực vô tận.
Đúng lúc này, khí tức trên người Đường Tăng tăng vọt, tu vi đột phá lần nữa, từ cấp ba mươi tám đột phá lên cấp ba mươi chín, hắn chỉ kém Huyền Tiên một bước.
- Dường như sư phụ lại đột phá?
Sa Tăng trợn mắt nói ra.
- Sư phụ đang sát sinh thành Phật, dạy lão Trư ta mấy chiêu đi.
Trư Bát Giới đỏ mắt kêu lên.
- Sát sinh thành Phật?
Đôi mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, đột nhiên hắn hóa thành tia sáng và bay sang bờ bên kia, hắn đáp xuống trước mặt quái vật khổng lồ, hắn nhìn thấy quái vật đã khí tuyệt bỏ mình, hắn như có điều suy nghĩ.
]
- Ngộ Không, mang thi thể yêu quái về đây.
Đường Tăng kêu lên, giọng nói truyền sang bờ bên kia dòng sông.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không nghe vậy, hắn khoát tay, pháp lực cuốn lấy thi thể khổng lồ của quái vật, hắn bay về đặt trước mặt đám người Đường Tăng.
Lúc này Đường Tăng mới nhìn rõ ràng, đây là một con —— cá sấu!
Không sai, nhìn phi thường giống cá sấu, thân thể quá lớn, nó chừng khoảng hai mươi mét, việc này rất kinh khủng, khó trách có thể tu luyện thành yêu.
- Đây là... Đà Long?
Bỗng nhiên Tiểu Bạch Long kêu to một tiếng.
- Đà Long?
Đường Tăng sững sờ, sau đó hắn biết được nơi này là nơi nào, đây là kiếp nạn chìn xuống Hắc Thủy hà, đó là kiếp nạn yêu quái biến thành lão nhân đưa đò dụ dỗ đám người Đường Tăng qua sông, kết quả thuyền chìm vào nước sông, khi đó Đường Tăng bị bắt.
Nhưng đổi thành Đường Tăng hiện tại, Đà Long không gặp xui cũng không được, còn chưa lộ ra nanh vuốt đã bị đánh chết tại chỗ.
Kỳ thật thực lực của Đà Long không thấp, chí ít không thể yếu hơn Sa Tăng, thậm chí còn mạnh hơn một chút, bởi vì Đường Tăng xuất thủ quá đột ngột, nó vội vàng nghênh kích nên kết quả phi thường thê thảm.
- Đà Long là ai? Dường như yêu quái này có huyết mạch Long tộc, Tứ sư đệ, chẳng lẽ nó là thân thích của ngươi?
Tôn Ngộ Không cười hỏi.
- Miễn cưỡng xem như thân thích, ta không có qua lại gì với hắn.
Tiểu Bạch Long thở dài một hơi, nói ra:
- Đà Long chính là con trai thứ chín của Kính Hà Long Vương, cũng là muội phu của Tây Hải Long Vương, bởi vì Kính Hà Long Vương tạo mưa gió không đủ, hắn làm giảm số lượng nước mưa nên bị Ngọc Đế ra lệnh đại thần chém đầu hắn trong mộng, thê tử của hắn không có nơi an thân, Tây Hải Long Vương thu mẫu tử bọn họ bên người, không lâu sau mẫu thân hắn cũng chết. Trước khi nàng chết cũng an bài chức danh và phận sự cho tám người con.
Tiểu Bạch Long nói đến nơi này, hắn dừng lại và nói tiếp: