Nguồn:
-----------------
Tử Lan khóc nhìn Hướng Tôn Ngộ Không lông đỏ, Tôn Ngộ Không trước mắt để nàng có cảm giác lạ lẫm.
- Tử Lan, nàng nhìn, nơi này là Lăng Tiêu Bảo Điện, về sau nơi này chính là của hai chúng ta, cùng ta chung một chỗ, hiệu lệnh Tam giới, thống trị Lục Đạo.
Tôn Ngộ Không lông đỏ vẫy tay một cái, mảnh vụn đổ nát bay ra ngoài, lộ ra một cái bảo tọa xa hoa, thình lình chính là bảo tọa của Ngọc Hoàng Đại đế.
Hắn đi qua, ngồi ở phía trên, lộ ra vẻ hưởng thụ, nhìn Tử Lan nói:
- Tử Lan, ngoan, tới, tới đây, nàng chính là Tam giới chi mẫu, không có người dám bất kính với nàng.
Tử Lan nhìn Tôn Ngộ Không ngồi ở trên bảo tọa của Ngọc Hoàng Đại đế, khó có thể tin, không thể nào tiếp thu được cảnh tượng trước mắt.
- Ngoan, tới, từ đây không ai có thể ngăn cản chúng ta chung một chỗ, chúng ta có thể tự lập Thiên quy, tung hoành Tam giới.
Tôn Ngộ Không lông đỏ ngoắc Tử Lan, mỉm cười nói, ánh mắt dịu dàng.
Tử Lan xoa xoa nước mắt trên mặt, đi qua.
- Ngoan, khóc cái gì, những cái kia chỉ là sâu kiến mà thôi, về sau nàng sẽ có địa vị cùng quyền thế mà nàng không tưởng tượng được, đến, ngồi ở bên cạnh ta.
Tôn Ngộ Không ôn nhu nói.
Tử Lan nhìn Tôn Ngộ Không, trong mắt xuất hiện vẻ thất vọng, nàng lắc đầu, càng không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy ra, sau đó đột nhiên tát lên mặt Tôn Ngộ Không.
- Ba...
Thanh âm thanh thúy, vang vọng toàn bộ không gian yên tĩnh.
Tôn Ngộ Không rõ ràng có thể tránh đi, nhưng lại không tránh, chỉ là vẻ dịu dàng trong mắt bớt đi một tia.
- Ba!
Tử Lan xuất thủ lần nữa, cho Tôn Ngộ Không cái tát thứ hai, đồng thời nước mắt chảy ròng, lớn tiếng nói:
- Vì cái gì? Vì sao ngươi lại biến thành như vậy?
- Ba!
Cái tát thứ ba, Tôn Ngộ Không vẫn không tránh, con mắt không nháy một cái, mặt không thay đổi nhìn Tử Lan.
- Vì cái gì...
- Ngươi đã không còn là Ngộ Không ta biết...
- Ba!
Tử Lan phẫn nộ đánh cái tát thứ tư, đánh vào trên mặt Tôn Ngộ Không, trong lòng nàng lại đau nhức, nàng cực kỳ thống khổ, Ngộ Không của mình lại làm ra chuyện như vậy, nàng không cách nào tha thứ Tôn Ngộ Không, càng không cách nào tha thứ mình, nếu mình một mực ở bên cạnh hắn, có lẽ hắn sẽ không biến thành như vậy.
- Ba!
Tử Lan xuất thủ lần nữa, đánh xuống cái tát thứ năm, nước mắt bởi vì dùng quá sức mà tung tóe lên mặt Tôn Ngộ Không.
- Ngươi muốn chết sao?
Dịu dàng trong mắt Tôn Ngộ Không lông đỏ đã biến mất, thanh âm băng lãnh mở miệng.
- Đúng, ta muốn chết!
Tử Lan khóc lớn nói, thanh âm thê lương mà tuyệt vọng, để cho người ta thương yêu, nàng lại đánh xuống một tát.
- Ba…
Một tiếng thanh thúy vang lên, để trong mắt Tôn Ngộ Không xuất hiện một tia huyết quang.
Cùng lúc đó, bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện, Đường Tăng trống rỗng xuất hiện, sau đó đi về phía bên này, cà sa theo gió phiêu động, tóc ngắn bay lên, mùi dầu gội đầu thơm ngát truyền ra.
Ánh mắt Đường Tăng kiên định, một bước một dấu chân, đang súc thế, cơ hội chỉ có một lần, tuyệt đối không cho phép thất bại.
Đường Tăng xuất hiện, Tôn Ngộ Không cũng phát hiện Đường Tăng.
Bốn mắt nhìn nhau, một cỗ uy năng ý chí ở trên không trung va chạm, bất quá Hung Thần ý chí của Tôn Ngộ Không mang theo sát khí cùng giết chóc kinh khủng, ý chí của Đường Tăng lại cực kỳ thuần túy, vô hình vô sắc.
- Chân Thần ý chí?
Tôn Ngộ Không lông đỏ chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Đường Tăng từng bước một đi tới:
- Người Cứu Hồng Hài Nhi, nguyên lai là ngài, sư phụ, người vượt quá ta dự kiến a!
- Ngộ Không, náo đủ chưa? Thu tay lại đi!
Đường Tăng nói.
- Ăn ngươi, hẳn có thể để cho lực lượng của ta tăng lên rất nhiều a.
Tôn Ngộ Không lại nói.
Bị Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm, Đường Tăng cảm giác lạnh cả người, như rơi vào hầm băng, thân thể cứng ngắc, trong lòng hắn rung động, nửa bước Thánh cảnh quả nhiên kinh khủng, thực lực chênh lệch quá xa.