Đường Tăng vội vàng đỡ Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội.
- Chuyện gì xảy ra?
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ động đất?
Những bá quan văn võ trong vương cung sợ trắng bệch mặt, bởi vì chân mềm mà trong một chốc cũng không đứng nổi.
- Mau hộ giá, bảo vệ quốc vương.
Một đại tướng quát lên, cường thế đứng dậy.
Chỉ là gần như toàn bộ binh lính cũng gục xuống, nên trong lúc nhất thời khó mà tới được.
Đường Tăng thầm nói một tiếng xin lỗi, vừa rồi là vì hắn quá cao hứng nên mới theo bản năng kích phát uy năng chấn nhiếp của Cửu Hoàn Tích Trượng.
Cũng may loại chấn nhiếp này không có tính tổn thương gì, chỉ có thể khiến cho những người tu vi thấp hơn hắn mềm chân mà thôi.
Dĩ nhiên đây cũng là vì hắn không dùng toàn lực, nếu không cũng không phải chỉ đơn giản là mềm chân.
- Hòa thượng thối, ngươi làm chuyện tốt!
Thanh Dật bỗng nhiên quát lên, lần này nàng rốt cuộc thấy được, trong nháy mắt Đường Tăng giơ Cửu Hoàn Tích Trượng lên rồi gõ xuống, đúng là lúc loại năng lực kia tạo ra.
Mà lúc này, bá quan văn võ của nước Bảo Tượng và quốc vương cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Đường Tăng. Khi bọn họ thấy hình dáng của Trư Bát Giới còn có Long Quy to lớn, lập tức bị dọa sợ.
- Yêu quái kìa...
- Mau hộ giá!
Những quan văn kia càng mềm chân hơn, sắc mặt sợ hãi.
Quan võ thì ngược lại khá hơn nhiều, những cũng sợ hãi y vậy.
- Phụ vương, bọn họ không phải là yêu quái, bọn họ là ân nhân cứu mạng nhi thần, là bọn họ cứu nhi thần từ trong tay yêu quái.
Công chúa Bách Hoa Tu vội vàng giải thích.
Lúc này những bá quan văn võ kia mới thở phào một hơi lớn, đồng thời chân cũng đã hết mềm, vội vàng bò dậy, đồng thời đỡ quốc vương dậy.
- To gan, các ngươi lại đi ra dọa sợ quốc vương, phải bị trừng trị!
Bỗng nhiên một quan võ quát lên, biết đám người này không phải yêu quái, hắn chẳng còn sợ nữa.
Trư Bát Giới lập tức có chút thẹn quá thành giận:
- Ngươi nói ai?
Hắn ghét nhất là người khác nói hắn đi ra dọa người.
- Đương nhiên là nói các ngươi, mặc dù các ngươi có công hộ tống công chúa, nhưng vạn nhát dọa sợ quốc vương, các ngươi gánh vác nổi trách nhiệm sao?
Quan võ đó quát lên.
Đường Tăng phát hiện lúc quan võ kia mở miệng, thì quốc vương nước Bảo Tượng không hề ngăn cản, hắn lập tức cười nhạt. Quốc vương này chẳng lẽ lo bọn họ đòi nhiều thù lao hay sao? Muốn ra oai phủ đầu trước?
- Im miệng, không được nói nữa!
Bách Hoa Tu vội vàng quát lên, nàng biết rõ sự kinh khủng của đám người này, lo lắng sẽ chọc giận đám người Đường Tăng.
- Công chúa...
Quan võ kia còn muốn nói thêm.
Bỗng nhiên Đường Tăng cầm Cửu Hoàn Tích Trượng lên, gõ xuống đất lần nữa.
Ong!
Uy năng chấn nhiếp lại được kích hoạt lần nữa, toàn trường ngoại trừ Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội, những người phàm khác rào rào gục xuống.
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến.
- Xảy ra chuyện gì...
- Đáng chết, xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều người bắt đầu khủng hoảng. Nếu là lần đầu thì có thể coi là bất ngờ, vậy lần thứ hai thì sao?
- A di đà phật, Ngộ Không tìm giúp sư phụ một chỗ nghỉ ngơi.
Đường Tăng nói xong trực tiếp đi vòng qua quốc vương nước Bảo Tượng, đi vào vương cung.
- Dạ, sư phụ.
Tôn Ngộ Không vội vàng đi trước dẫn đường.
- Sư phụ...
Trư Bát Giới rốt cuộc kịp phản ứng, vội vàng kêu lên:
- Sư phụ hạ thủ lưu tình với sư phụ...
- Thánh tăng hạ thủ lưu tình...
Bách Hoa Tu cho rằng Đường Tăng bị chọc giận, lập tức bị dọa sợ.
- Bách Hoa, chuyện này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...
Quốc vương nước Bảo Tưởng cuối cùng cũng lấy lại hồn, lo lắng hỏi. Vì hắn còn chưa bò dậy được, Đường Tăng đã đột nhiên cho ra một lần “chấn nhiếp” mới, lập tức nằm luôn.