Đường Tăng cũng không tính toán, chỉ cần Ngưu Ma Vương không phản bội hắn là được, tất cả những cái khác đều dễ nói:
- Nếu đã thoát khỏi sự vây khốn, chúng ta lại tiếp tục đi thôi.
Đường Tăng thực hiện một lần thuấn di hạ xuống mặt đất, nhìn về phía trước vẫn là lửa lớn ngập trời, khẽ nhíu mày, hiện tại hắn vẫn không có cách nào chống lại Hỏa Diệm sơn đi tới phía trước, cũng không thể đi đường vòng chứ?
Nếu như đi đường vòng, lấy phạm vi của Hỏa Diệm sơn, sợ rằng phải tăng thêm mấy ngàn dặm đường, quá xa.
Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không cũng theo sát rơi xuống đất, tiếp theo Trư Bát Giới, Sa Tăng, Tiểu Bạch Long đều hóa thành lưu quang từ trên cao hạ xuống.
Đây là một đội ngũ có thực lực cường đại, hiện tại bọn họ tập trung với nhau, lực lượng khiến bọn họ càng cường đại hơn.
Đường Tăng đã biến đao mổ trâu cực lớn giết trở về bản thể Cửu Hoàn Tích Trượng, sau đó nhìn về phía Ngưu Ma Vương nói:
- Lão Ngưu, con ở phía trước mở đường, vi sư cũng không muốn bị lửa đốt.
- Vâng, sư phụ.
Ngưu Ma Vương vội vàng cung kính nói, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt, đồng thời trong lòng hắn thầm nhủ, không phải nói mở đường có Tôn hầu tử sao?
Đương nhiên trong lòng nghĩ như vậy, hắn cũng không dám phản bác, cho dù hiện tại đã đi ra, cho dù không có lời thề với trời, hắn cũng không muốn đối phó với Đường Tăng, bởi vì khi hắn đối mặt với Đường Tăng lại có loại áp lực vô hình.
Ngưu Ma Vương đương nhiên không biết đó là ý chí uy áp, hiện tại thuộc tính giá trị ý chí của Đường Tăng đã đạt được mười chín điểm, đây là một điểm cực hạn, lại thêm một điểm nữa sẽ đột phá, phát sinh biến hóa về chất.
Ý chí là một loại lực lượng vô hình, người nắm giữ ý chí cường đại, trong lúc lơ đãng biểu hiện ra sự tự tin, đều sẽ tản ra ý chí mà bản thân mình cũng khó có thể phát giác, tạo thành áp lực cho người bên ngoài.
- Ầm ầm ầm...
Ngưu Ma Vương giống như phát tiết, giơ quyền điên cuồng đánh, khiến Hỏa Diệm sơn phía trước bị đánh nổ tách ra, từng khối đá với lửa lớn thiêu đốt bị hắn ném bay ra ngoài, cứng rắn đánh ra một con đường đi tới.
- Đơn giản, bạo lực!
Đường Tăng thoả mãn gật đầu, đi bộ ở phía sau, tán thưởng nói:
- Thật sự không tệ, hai tay, hai chân phát triển, suy nghĩ cũng sẽ đơn giản!
Ngưu Ma Vương ở phía trước nghe thấy Đường Tăng tán thưởng, khóe miệng cũng hơi co giật, sau đó hắn tiếp tục trút giận vào Hỏa Diệm sơn, công kích lại càng mạnh hơn.
- Ầm!
Một quyền của hắn đánh nổ núi lớn cao nghìn thước ngăn cản ở phía trước, pháp lực mênh mông cuồn cuộn ra, san bằng đá vụn ngăn cản ở phía trước.
Đám người Đường Tăng cũng không có nhàn rỗi, Ngưu Ma Vương công kích thật ngông cuồng hung bạo, một ít đá vụn bay về phía bên này, bị bọn họ tiện tay đánh bay.
Tôn Ngộ Không ở trước mặt Đường Tăng vung gậy Kim Cô kín không kẽ hở, đánh bay từng cục đá lửa đi.
Đường Tăng cũng dùng tay áo lớn điên cuồng vung vẩy, cuốn bay đá lửa qua bên cạnh.
Ngưu Ma Vương một đường quét ngang, giống như máy ủi đất vậy, cứng rắn mở ra một con đường lớn giữa Hỏa Diệm sơn.
Sư đồ Đường Tăng chống đỡ lửa lớn của Hỏa Diệm sơn thiêu đốt, đi ngang qua Hỏa Diệm sơn, cuối cùng sau một ngày bọn họ đi ra khỏi Hỏa Diệm sơn, nhìn thấy được dãy núi phía trước.
- Gào...
Sư đồ Đường Tăng mới vừa đi ra khỏi Hỏa Diệm sơn, bỗng nhiên một người nham thạch to lớn ngăn cản ở phía trước.
- Đá thành tinh?
Trư Bát Giới sửng sốt.
- Ầm!
Đường Tăng trực tiếp ném một quả Bạo Liệt Hỏa Cầu qua, khiến đá thành tinh kia bị nổ chia năm xẻ bảy:
- Đá thành tinh nho nhỏ cũng dám ngăn cản trên đường bần tăng lấy kinh sao?
- Sư phụ uy vũ!
Trư Bát Giới vội vàng vuốt mông ngựa.
- Sư phụ thật lợi hại!
Sa Tăng cũng nói.
Đá thành tinh kia không tính là mạnh mẽ, nhưng cũng là tồn tại cấp bậc Yêu Vương, nhưng ở trong tay của Đường Tăng, ngay cả một đòn tiện tay cũng không đỡ nổi.
Sư đồ Đường Tăng không có dừng lại, tiếp tục đi về phía tây, đi về phía trước bốn trăm dặm, bọn họ tiến vào một dãy núi hiếm bóng người, nơi này có không ít mãnh thú, có một vài con đều sắp thành tinh.
- Ầm...
Đường Tăng chỉ cần gặp được mãnh thú sắp thành tinh, chính là một quả Bạo Liệt Hỏa Cầu ném qua, đánh cho nó chia năm xẻ bảy, Ngưu Ma Vương thấy vậy, da đầu lại tê dại.