Điều này không liên quan gì tới thực lực mạnh hay yếu, hay tu vi cao hay thấp.
- Bát Giới.
Đường Tăng lại nhìn Trư Bát Giới:
- Con biết về Đại Vũ, hãy nói cho sư phụ biết Đại Vũ mà con biết là như nào?
- Đại Vũ ạ?
Trư Bát Giới nhức đầu:
- Tính cách hay diện mạo? Hay là sự tích?
- Biết gì thì nói hết ra.
Đường Tăng nói.
- À vâng, sư phụ.
Trư Bát Giới nghiêm túc nói:
- Con chỉ biết vài chuyện đặc biệt và sự tích về Thần nhân Đại Vũ, còn tính cách và diện mạo thì con không rõ lắm.
Bốp!
Đường Tăng lập tức tát cho hắn một cái:
- Không rõ mà con còn nói?
- Sư phụ, ban nãy con đâu biết sư phụ định hỏi gì đâu.
Trư Bát Giới nguỵ biện.
- Đừng lảm nhảm, nói mau.
- Sư phụ...
- Còn nhảm nhí nữa, có tin sư phụ quật cho không?
Đường Tăng trừng mắt.
- Dạ dạ, Thần nhân Đại Vũ từng chống lũ lụt thời thượng cổ, luyện ra Định Hải Thần Châm mà giải quyết được nạn lũ lụt, khiến nước trong trời đất tập trung lại một chỗ, chính là biển. Cái tên Định Hải Thần Châm là vì thế mà có.
Trư Bát Giới nhanh chóng nói:
- Còn về điểm đặc biệt, Lão Trư chỉ biết rằng Đại Vũ có huyết thống của Hồng Hoang Thần Viên, nhưng thuộc Nhân tộc. Chẳng qua thực lực của hắn mà tăng lên thì sẽ có thể trở nên to lớn.
- Theo truyền thuyết, lúc Đại Vũ chiến đấu, thân thể có thể cao lớn tới mười vạn trượng, cho nên được gọi là Đại Vũ, chứ tên thật của Đại Vũ chỉ có một chữ Vũ mà thôi.
Trư Bát Giới nói liền một mạch, sau đó trơ mắt nhìn Đường Tăng.
Sa Tăng và tiểu bạch long đều sửng sốt nhìn. Trong cảm nhận của bọn họ, Trư Bát Giới tuy tốt hơn Tôn Ngộ Không một chút, nhưng cũng là kẻ không nghe lời, nhiều khi còn dám tranh cãi lại Tôn Ngộ Không.
Nhưng giờ bị Đường Tăng dạy dỗ cho trở nên ngoan ngoãn, muốn không phục cũng không được.
“Thì ra cái tên Đại Vũ là như vậy?” Đường Tăng như có suy nghĩ, sau đó nhìn về phía sau Tôn Ngộ Không.
Người khác có lẽ không thấy, nhưng hắn thấy rất rõ sau lưng Tôn Ngộ Không có một ảo ảnh gần như trong suốt. Ảo ảnh đó rất lớn, không biết cao bao nhiêu. Nhưng đoán chừng cũng phải tới vạn trượng, nhìn qua có vẻ hung ác, toàn thân đầy lông lá.
So với lúc trước, ảo ảnh này có vẻ linh động rất nhiều, không còn cứng ngắc, hẳn là vì Tiên Đào Thiên Toả đã bị cởi bỏ.
Đồng tử Đường Tăng co rụt lại, xem ra ảo ảnh này chính là cái gọi là Hồng Hoang Thần Viên rồi. Hoặc có thể nói huyết thống của Hồng Hoang Thần Viên vốn ở trong cơ thể Tôn Ngộ Không. Nhưng vì huyết khí của Tôn Ngộ Không quá mạnh, nên sinh ra hình chiếu của huyết thống ấy.
Người bình thường không nhìn thấy loại hình chiếu này, bởi vì nó vốn không tồn tại. Chẳng qua Danh Sư có năng lực quá thần kỳ, nên mới nhìn ra được.
“Như vậy Ngộ Không quả thật mang huyết thống của Thần nhân Đại Vũ rồi. Hơn nữa nếu giống phỏng đoán của bần tăng, rất có thể Ngộ Không chính là con của Đại Vũ.” Đường Tăng nghĩ thầm.
Hắn vốn bịa ra cho vui, ai ngờ chó ngáp phải ruồi, Tôn Ngộ Không đúng là con của Đại Vũ.
Chuyện này thật đáng khiếp sợ. Nếu sự thật là như vậy, đám người sống đã lâu như Quan Âm Bồ Tát chắc chắn là biết, nhưng vì sao bọn họ lại muốn bóp méo sự thật đi? Chẳng lẽ có bí mật gì khác trong chuyện này?
“Nhưng, phải làm thế nào để Ngộ Không tin lời của bần tăng đây?”
Đây là một vấn đề. Đường Tăng là Danh Sư bốn sao, nên có thể thấy được hình chiếu của huyết thống. Còn Ngộ Không thì khác, hắn không thấy được.
“Đúng rồi, nếu hắn không nhìn thấy, vậy bần tăng sẽ giúp hắn kích hoạt huyết thống để hắn nhìn ra chân tướng!”
Đường Tăng mắt sáng ngời, quyết định.
Mà hắn cũng vô cùng chờ mong, liệu rằng sau khi kích hoạt được huyết thống Hồng Hoang Thần Viên rồi, Tôn Ngộ Không sẽ như thế nào?