Nguồn:
-----------------
Tôn Ngộ Không liên tục né tránh, tốc độ thật nhanh, Đường Tăng không thi triển thần thông thuấn di, là căn bản đuổi không kịp.
- Không được chạy!
Đường Tăng hét lớn, bỗng nhiên thuấn di xuất hiện ở sau lưng Tôn Ngộ Không, nện ở trên đầu đối phương một trượng.
- Oanh...
Tôn Ngộ Không bị nện đến từ trên trời giáng xuống, mặt đất bị ném ra một cái hố sâu to lớn.
- Như Lai Thần Chưởng!
Đường Tăng hét lớn nhấn tới một chưởng, một chưởng ảnh to lớn từ trong sâu xa xuất hiện, từ trong suốt đến hơi mờ, cuối cùng cơ hồ thực chất hóa.
Bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cuối cùng hóa thành một ngọn sơn phong to lớn như năm ngón tay, trấn áp Tôn Ngộ Không ở phía dưới.
- Ầm ầm!
Núi lớn chấn động, sau đó trực tiếp nổ tung, đá vụn bắn tung trời, Tôn Ngộ Không nhất phi trùng thiên, vẻ phẫn nộ lóe lên liền qua, trừng mắt nhìn Đường Tăng:
- Sư phụ, con là Ngộ Không a, có phải người nhìn lầm gì hay không?
- Bớt nói nhảm, trước cùng vi sư đánh một trận đã!
Đường Tăng quát, tiếp tục vung lấy Cửu Hoàn Tích Trượng bay qua.
Tôn Ngộ Không có chút tức giận, đột nhiên oanh qua một quyền.
- Đương...
Đường Tăng lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc đến bay ngược, bất quá vừa bay ra ngàn mét thì đột nhiên biến mất, lần nữa xuất hiện ở sau lưng Tôn Ngộ Không, vừa giơ Cửu Hoàn Tích Trượng lên, Tôn Ngộ Không đã đập tới một quyền.
- Đang!
Đường Tăng bay ra ngoài, nhưng trong nháy mắt lại biến mất, xuất hiện ở một phương hướng khác gần Tôn Ngộ Không, Cửu Hoàn Tích Trượng cuồng nện.
- Đương..
- Đương..
Đường Tăng lần lượt bị đập bay, Tôn Ngộ Không vẻn vẹn chỉ dùng nắm đấm, không dùng Kim Cô Bổng liền cuồng đánh Đường Tăng.
Nhưng Đường Tăng như Tiểu Cường đánh không chết, sau khi bị đập bay liền thuấn di, xuất hiện ở sau lưng Tôn Ngộ Không lần nữa, muốn gõ đối phương.
- Sư phụ, người còn như vậy, con sẽ tức giận!
Tôn Ngộ Không đã hơi không kiên nhẫn.
- Vậy vi sư sẽ làm thật, con chú ý!
Đường Tăng nói, lần nữa thuấn di đến sau lưng Tôn Ngộ Không, trực tiếp vận dụng trượng pháp, đồng thời sử dụng uy năng ý chí.
Trong khoảnh khắc thiên địa biến sắc, thiên địa đại thế bị Đường Tăng mượn dùng, một cỗ đại thế trong nháy mắt hình thành, Cửu Hoàn Tích Trượng nhìn như chậm chạp, kì thực nhanh đến mức Tôn Ngộ Không không kịp phản ứng.
- Đang!
Cửu Hoàn Tích Trượng đập trúng đầu Tôn Ngộ Không, hỏa hoa văng khắp nơi, một gợn sóng từ trên đầu Tôn Ngộ Không dập dờn ra bốn phương tám hướng.
Ở dưới uy năng kinh khủng này, Tôn Ngộ Không như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, bị nện bay.
- Như... Lai... Thần... Chưởng!
Đường Tăng vận dụng uy năng ý chí gia trì ở trên kỹ năng, chậm rãi nhấn tới.
Đại địa phía dưới đều đọng lại, một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, hóa thành một cự sơn hình năm ngón tay, trấn áp Tôn Ngộ Không ở phía dưới.
- A a a!!!
Tôn Ngộ Không bị chọc giận, phát ra gầm thét, uy năng kinh khủng bộc phát, cự sơn xuất hiện khe hở như tơ nhện, chậm rãi lan tràn ra xa, muốn xông ra ngoài.
- Hưu...
Bỗng nhiên một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, lại có một Tôn Ngộ Không khác chạy đến, nhìn thấy một màn phía dưới, lập tức ngạc nhiên, nhìn về phía Đường Tăng hỏi:
- Sư phụ?
Hắn bị Trư Bát Giới cùng Sa Tăng lừa gạt đến địa phương rất xa, lại không có nhìn thấy Tử Lan, đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau, liền vội vàng chạy về, không nghĩ tới nhìn thấy một màn này.
Chỉ là hắn không biết yêu quái bị sư phụ trấn áp là ai.
- A a a!!!
Phía dưới truyền đến tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa.
- Ầm ầm...
Cự sơn nổ tung, đá vụn bắn tung trời, Tôn Ngộ Không trước đó bị Đường Tăng trấn áp nhất phi trùng thiên, sát ý sôi trào, tay cầm Kim Cô Bổng bắn về phía Đường Tăng.
Tôn Ngộ Không ở bên người Đường Tăng lập tức mở to hai mắt nhìn, bởi vì yêu quái kia giống hắn như đúc, hơn nữa Kim Cô Bổng cũng không khác chút nào.
- Yêu quái, ăn lão Tôn một gậy!
Tôn Ngộ Không ở bên người Đường Tăng giận dữ, lật tay lấy ra Kim Cô Bổng, đánh qua một gậy.
- Oanh...
Tôn Ngộ Không từ phía dưới bay lên bị đánh bay ra ngoài, rơi đập mặt đất, làm bình nguyên sinh ra một cái hố sâu to lớn, từng vết nứt kinh khủng chậm rãi lan tràn ra.
Đường Tăng đổ mồ hôi lạnh, xem ra mới vừa rồi mình còn quá vọng động, may mắn Tôn Ngộ Không không có động thủ thật, nếu không bị ngược khẳng định là hắn.
- Yêu quái ở đâu ra, dám giả mạo lão Tôn!
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh phẫn nộ xông tới, Tôn Ngộ Không trong hố sâu bay ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bay ra ngoài, lại bị Tôn Ngộ Không đánh xuống một gậy.
Tôn Ngộ Không này quá sợ hãi, vội vàng bay lên lần nữa, nhưng ngay lúc đó lại bị đánh rơi xuống.
- Sao ngươi lại mạnh như vậy?
Tôn Ngộ Không kia kinh hãi, vội vàng bỏ chạy.
- Yêu quái, chạy đi đâu?
Tôn Ngộ Không lóe lên liền đuổi theo.
Hai Tôn Ngộ Không ở trong không trung đại chiến, Tôn Ngộ Không xuất hiện đầu tiên kia liên tục bị đánh bay, Tôn Ngộ Không tới sau càng đánh càng hăng.
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu...
Trư Bát Giới cùng Sa Tăng, Tiểu Bạch Long, Ngưu Ma Vương chạy về, nhìn thấy trên trời có hai Đại sư huynh chiến đấu, đều trợn mắt hốc mồm.
- Hai Đại sư huynh?
- Ta sát, hai chết Hầu tử?
- Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?
Mấy đồ đệ hai mặt nhìn nhau.
- Đương…
Tôn Ngộ Không kia lần nữa bị Tôn Ngộ Không đánh bay, bay ngược về phía đám người Đường Tăng.
- Hưu!
Tôn Ngộ Không lóe lên liền đuổi kịp Tôn Ngộ Không yếu, một cước dẫm hắn rơi xuống, gắt gao giẫm ở trên người, để đối phương không thể động đậy.
- Ai ai ai... Đại sư huynh, ngươi, ngươi nhàn đến nhức cả trứng sao? Vậy mà dùng Phân Thân thuật biến hóa ra bản thân, cùng mình đánh nhau, thật sự là nhàm chán.
Trư Bát Giới nhả rãnh.
Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là Đại sư huynh biến hóa ra, xem ra là vì lấy niềm vui của sư phụ, Đại sư huynh thật lợi hại, loại phương pháp này cũng có thể nghĩ ra được.
- Không đúng, theo lão Ngưu ta nhìn, hai Hầu tử đều là chân thân.
Ngưu Ma Vương nói.
- Ngũ sư đệ suy nghĩ nhiều, làm sao lại có hai Hầu ca?
Trư Bát Giới không tin.
- Đúng vậy Ngũ sư đệ, khẳng định chỉ có một cái là chân thân của Đại sư huynh.
Sa Tăng cũng mở miệng.
Lúc này Đường Tăng hướng hai cái Tôn Ngộ Không đi đi qua.
- Sư phụ, xử lý yêu quái này như thế nào?
Tôn Ngộ Không hỏi, hắn đã nhìn ra bị hắn giẫm ở dưới chân chính là chân thân.
- Lục Nhĩ Mi Hầu, ngươi có biết tội của mình chưa?
Đường Tăng hỏi.
Không sai, Tôn Ngộ Không bị giẫm kia chính là Lục Nhĩ Mi Hầu, bị Đường Tăng chọc thủng, không khỏi giật mình nói:
- Sao ngươi nhận ra ta sao?
- Rất đơn giản, trên người ngươi không có ấn ký bần tăng lưu lại.
Đường Tăng mỉm cười, cực kỳ tự tin, đám người Tôn Ngộ Không mỗi ngày ở bên cạnh hắn, cho dù hắn không có tận lực, vẫn lạc ấn ý chí ở trên thân mấy người.
Loại khí tức ý chí kia, là căn bản không có biện pháp giả mạo.
- Ấn ký?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, hắn căn bản không có phát hiện trên người mình có ấn ký gì, thật không hổ là sư phụ, lưu lại ấn ký thậm chí ngay cả mình cũng không cách nào phát hiện.
- Ngươi có biết tội của ngươi không?
Đường Tăng hỏi lần nữa.
- Hừ, chỉ trách ta tài nghệ không bằng người, muốn đánh muốn giết tùy ý ngươi.
Lục Nhĩ Mi Hầu cực kỳ kiên cường, nhưng trong lòng hắn không cam tâm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, thực lực của Tôn Ngộ Không viễn siêu tưởng tượng của hắn, thậm chí thực lực của Đường Tăng cũng không hề yếu.
Đây hết thảy hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, trước đó hắn từng chiếm được cơ duyên đặc thù, vốn cho là có thể so với Tôn Ngộ Không đã không phải Hung Thần, lại không nghĩ rằng vẫn không phải đối thủ.
- Giết ngươi rất dễ dàng, nhưng ngươi cam tâm sao?
Đường Tăng hỏi:
- Mục đích của ngươi, bần tăng biết, ngươi muốn theo bần tăng đi lấy kinh a?