- Vậy vi sư sẽ tự mình động thủ. Chú ý Vương Mẫu!
Đường Tăng nói xong đột nhiên lóe lên trực tiếp ra hiện ra ở trước mặt của Hằng Nga, một tay đoạt củ cà rốt của con thỏ ngọc.
- Ngươi...
Hằng Nga giật nảy mình, pháp lực trên thân bành trướng, sợ hãi nhìn Đường Tăng đột nhiên xuất hiện.
- Tỷ tỷ, củ cải của ta...
Không ngờ thỏ ngọc trong ngực Hằng Nga lại mở miệng nói tiếng người, dáng vẻ rất là ủy khuất, mà nghe thanh âm của nàng dường như là một bé gái chừng mười một mười hai tuổi, trẻ con, rất êm tai.
- Đường Tam Tạng, ngươi làm gì vậy?
- Bảo hộ Hằng Nga tiên tử!
Các thần tiên gần đó nổi giận, nhao nhao phóng thích đại chiêu, đánh về phía Đường Tăng.
Đường Tăng lần nữa thuấn di tránh thoát công kích phô thiên cái địa, trở lại bên người Tôn Ngộ Không, cách không nói với Hằng Nga:
- Tiên tử, củ cải này có tác dụng lớn với bần tăng, ngày sau ta sẽ báo đáp tiên tử lễ vật khác.
Bây giờ Đường Tăng đã là danh sư tứ tinh, coi như không mang kính mắt thiên đạo thì cũng có thể nhìn ra tu vi Hằng Nga, Kim Tiên Hậu Kỳ, tu vi rất vững chắc, cách Huyền Tiên đã không còn xa.
- Hừ!
Hằng Nga hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không nhìn thấu được Đường Tam Tạng, không chừng cũng giống như các thần tiên khác kiếm cớ lôi kéo làm quen với nàng.
Chỉ là loại cà rốt kia nàng còn có không ít, cũng không đau lòng một củ kia.
- Ngộ Không, tiếp tục dẫn đường.
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
Đường Tăng cũng không phải vì muốn lôi kéo làm quen với Hằng Nga mà đoạt củ cải, bởi vì quả thực nó có tác dụng với hắn, chờ sau đó có lẽ sẽ có thể dùng tới được.
Đám người Đường Tăng tiếp tục tiến lên, phi hành ở bên trong Tiên Vụ.
Không bao lâu, Lăng Tiêu Bảo Điện hiện ra ở phía trước, vô số thần tiên tuôn ra, ai vào chỗ nấy, dường như đã hợp thành một bộ khốn trận khổng lồ.
Dùng ánh mắt danh sư tứ tinh của Đường Tăng đủ để nhìn ra, uy lực của khốn trận kia, chỉ sợ ngay cả Tôn Ngộ Không cũng khó mà công phá được.
Nhưng Đường Tăng không sợ gì cả, nếu thật sự ép hắn thì hắn sẽ đại khai sát giới, kiếm một chút điểm kinh nghiệm để đổi kỹ năng Thời không xuyên qua, trực tiếp từ trong Thiên Đình xuyên thẳng đến Nhân giới.
Đường Tăng mang theo Vương Mẫu, đi theo Tôn Ngộ Không tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Trư Bát Giới cũng lau mồ hôi đi theo vào, hai tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba, rất là khẩn trương.
Chỉ là biểu hiện của Tiểu Bạch Long và Sa Tăng đều tốt hơn một chút, thế nhưng cũng rất khẩn trương, đây quả thực là xông đầm rồng hang hổ, một khi xử lý không tốt rất có thể sẽ là thập tử vô sinh, mà lại là chết không có chỗ chôn!
Đám người Đường Tăng vừa tiến vào, tất cả thần tiên bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện như gặp đại địch, đồng thời ánh mắt tràn ngập phẫn nộ rơi vào trên thân của Đường Tăng.
- Đường Tam Tạng, ngươi thật sự là làm càn, thậm chí ngay cả Vương Mẫu cũng dám bắt cóc, ngươi đang đưa mình vào trong hố lửa đó!
Một vị thần tiên tức giận nói.
- Bản tướng khuyên ngươi lập tức thả Vương Mẫu ra, nếu không hậu quả ngươi không đảm đương nổi đâu!
Một vị thần tiên khác cũng rống lên.
- A Di Đà Phật!
Đường Tăng đối mặt với nhiều thần tiên như vậy, trong lòng cũng rất khẩn trương, nhưng mặt ngoài hắn rất bình tĩnh, thậm chí còn dùng vẻ mặt cuồng ngạo nhìn về phía Ngọc Đế, nói:
- Ngọc Đế, tin rằng ngươi cũng biết mục đích của bần tăng khi tới đây, tên Thái Thượng Lão Quân kia hèn hạ vô sỉ, dùng Tam Vị Chân Hỏa đánh lén bần tăng, nếu không phải được Tử Lan tiên tử cứu giúp thì giờ phút này bần tăng đã vẫn lạc, đại thù không thể không báo! Ngọc Đế, ngươi dấu Thái Thượng Lão Quân đi rồi sao? Muốn Vương Mẫu cũng được, mang Thái Thượng Lão Quân đến đây để trao đổi!