Đường Tăng khinh bỉ.
- Hệ thống hấp thu là sức mạnh thần bí vượt qua cả thiên đạo, ký chủ hiện giờ không cách nào chịu đựng được. Chờ ký chủ có thể tiếp nhận, những năng lượng này cũng sẽ là của ký chủ.
Hệ thống nói.
- Tốt vậy sao?
Đường Tăng cảm động.
...
Tôn Ngộ Không sau khi đập loạn một trận ở phủ đệ của Thái Thượng Lão Quân, cũng không tìm được lão đâu, giống như Thái Thượng Lão Quân đã biến mất vào hư không, mặc cho Tôn Ngộ Không làm thế nào cũng không tìm được.
Nhưng Tôn Ngộ Không không có khả năng phí thời giờ ở phủ đệ của Thái Thượng Lão Quân, hắn lo lắng cho sinh tử của Tử Lan, vì vậy không thể làm gì khác hơn là quay trở lại Nam Thiên Môn lần nữa.
Lúc này Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử cũng đã tới bên ngoài Nam Thiên Môn, đang kiểm tra tình huống của Tử Lan.
Tôn Ngộ Không vừa tới trực tiếp đánh ra pháp lực thông thiên cuồn cuộn, cuốn hai nữ nhân bay ra ngoài, ôm Tử Lan vào trong ngực.
- Tôn Ngộ Không, ngươi...
Tử Vi tiên tử hơi giận.
Sắc mặt Vương Mẫu nương nương cũng khó coi, mình dù gì cũng là Thiên Đình chi mẫu, mà con khỉ này lại vô lễ như vậy!
Nhưng Tôn Ngộ Không hoàn toàn không để ý tới Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử, hắn sốt ruột kiểm tra tình huống của Tử Lan.
Ngoài dự liệu, vốn cho rằng Tử Lan sẽ phải chết, nhưng lại còn sống, được bảo vật gì đó bảo trụ tính mạng.
- Tử Lan, tỉnh lại đi, đừng dọa lão Tôn...
Tôn Ngộ Không kêu.
Nhưng Tử Lan ngủ rất an tường, lúc này trên mặt Tử Lan không có thống khổ, bởi vì Tam Vị Chân Hỏa trong cơ thể đã bị Huyền Băng vạn năm trấn áp lại.
Tình huống vốn là băng hỏa lưỡng trọng thiên, nhưng bởi vì pháp lực của Đường Tăng làm cho nước lửa triệt tiêu lẫn nhau, nên Tử Lan tạm thời còn sống.
Nhưng loại chuyện này cũng chỉ là tạm thời, Tam Vị Chân Hỏa không bức ra được, Tử Lan sẽ không tỉnh lại, rất có thể khi Huyền Băng vạn năm bị hòa tan, thì Tử Lan cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Trư Bát Giới và Sa Tăng còn có Tiểu Bạch Long cũng ở bên cạnh nhìn, loại chuyện này bọn họ thúc thủ vô sách.
Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tư Lan, cảm thụ tiên hồn đã rất yếu ớt bất cứ lúc nào sẽ tan thành mây khói của Tử Lan, pháp lực trong cơ thể hắn không khống chế được mà sôi trào, ngọn lửa màu vàng trong mắt lóe lên.
- Tử Lan...
- Tỉnh lại đi...
Tôn Ngộ Không nhẹ giọng gọi.
Nhưng Tử Lan không trả lời.
- Tử Lan, nếu như ngươi có chuyện gì, lão Tôn ta nhất định sẽ bằm thây Thái Thượng lão đầu thành vạn đoạn!
- Còn có...
Tôn Ngộ Không nhìn về phía xa của Nam Thiên Môn, sát ý trong mắt dâng trào, sát khí kinh khủng khiến cho Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử ở xa xa cũng sợ hết hồn hết vía.
- Đại sư huynh, huynh đừng... Đừng kích động, sư phụ đã đi tìm biện pháp giải quyết.
Trư Bát Giới vội vàng kêu lên, lo lắng Tôn Ngộ Không nổi điên.
- Tôn Ngộ Không, ngươi chớ làm loạn, chuyện quan trọng nhất hiện giờ, là cứu Tử Lan.
Tử Vi tiên tử cũng khẩn trương nói, nàng biết rõ bạo tính của Tôn Ngộ Không.
Nếu tên này thật sự phát điên, sợ rằng còn điên cuồng hơn so với năm trăm năm trước, Thiên Đình cũng không có ai có thể ngăn được hắn, trừ phi nhờ những đại tiên đã ẩn tu kia giúp đỡ, hoặc là lại nhờ Phật Tổ Như Lai giúp đỡ mới được.
Trong Nam Thiên Môn, rất nhiều thần tiên cũng cảm nhận được sát ý kinh khủng của Tôn Ngộ Không, mỗi một người đều kinh hồn bạt vía, muốn chạy trốn.
Cùng lúc đó, rất nhiều thần tướng bị điều lệnh, điều khiển vô số thiên binh, đang tập hợp đi Nam Thiên Môn, muốn ngăn cản Tôn Ngộ Không có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
- Nhất định phải ngăn hắn lại, không thể để cho hắn làm bậy!
- Tôn Ngộ Không đó thật sự là rất quá đáng, thật cho rằng trên này không có ai có thể khống chế được hắn sao?
Rất nhiều thần tiên tức giận, nhưng người chân chính dám ra tay lại không có mấy người.
Cuối cùng Ngọc Đế bất đắc dĩ, tự mình viết một phong mật thư giao cho Thái Bạch Kim Tinh:
- Thái Bạch, ngươi đi Quán Giang Khẩu một chuyến, gọi Dương Tiễn kia tới.
...
Rào rào rào...
Ùng ùng...