Bỗng nhiên một con khỉ trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Đường Tăng, vẻ mặt thành thật nói.
- Kháo...
Đường Tăng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một chân nâng lên làm bộ dáng đá người.
- Sư phụ, không có làm sợ người chứ?
Hầu tử nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Đường Tăng.
- Đinh, nhiệm vụ chính tuyến: Thu đồ đệ, hoàn thành! Ban thưởng 100 điểm kinh nghiệm! Ký chủ vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đặc biệt ban thưởng 100 điểm kinh nghiệm.
Bỗng nhiên thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên ở trong đầu Đường Tăng.
Đường Tăng sững sờ, hoàn thành nhiệm vụ?
Đồng thời, Đường Tăng cẩn thận dò xét hầu tử trước mặt.
Đây là một con hầu tử cường tráng lại dẻo dai, bộ lông màu vàng, khoan hãy nói, thoạt nhìn rất khả ái.
Nếu như trên đầu nó không đeo Khẩn Cô, còn có cái mặt khỉ quen thuộc kia, Đường Tăng căn bản không thể tin được này là Tôn Ngộ Không!
- Tôn Ngộ Không?
Đường Tăng thăm dò kêu một tiếng, dù sao trước kia hắn lừa Tôn Ngộ Không, để cho đối phương mang Khẩn Cô, lo lắng Tôn Ngộ Không sẽ nổi giận đánh hắn.
- Sư phụ, con đây.
Tôn Ngộ Không đứng lên, cao hứng nhìn Đường Tăng.
Thấy Tôn Ngộ Không không có ý tứ nổi đóa, Đường Tăng thở dài một hơi, đồng thời cảm thấy bộ lông của Tôn Ngộ Không rất đẹp, liền thò tay muốn sờ thoáng một phát.
Tôn Ngộ Không vội vàng ngồi xổm xuống, vậy mà thuận theo để cho Đường Tăng sờ đầu, đồng thời tò mò nhìn Đường Tăng, cái đuôi thật dài hất lên hất xuống.
Đây quả thật là Tôn Ngộ Không đại nháo Thiên cung kia?
Trong nội tâm Đường Tăng nói thầm, thật sự là hầu tử không nhìn tướng mạo.
- Ngươi thực lòng bái ta làm thầy, bảo hộ ta đi Tây Thiên lấy kinh?
Đường Tăng hỏi.
- Vâng, lão Tôn sẵn lòng.
Tôn Ngộ Không nói, sau đó lại bổ sung một câu:
- Đây là nhiệm vụ mà Quan Âm Bồ Tát giao cho lão Tôn.
Trong lòng Đường Tăng tự nhủ, quả nhiên.
- Con đã bái ta làm thầy, vậy vi sư liền lấy cho con một cái tên, gọi là Tôn Hành Giả a.
Đường Tăng cười nói.
- Hành Giả? Tôn Hành Giả! Hành Giả tốt, tạ ơn sư phụ!
Tôn Ngộ Không vui vẻ:
- Lão Tôn có hai cái tên!
Sau đó ở trên đất lật ra nhiều cái lộn ngược.
Đường Tăng mỉm cười, để cho Tôn Ngộ Không an tĩnh lại, sau đó nói:
- Con đã bái ta làm thầy, như vậy phải nghe theo ta dạy bảo, biết không?
- Biết biết, phải một lòng hướng thiện, Quan Âm Bồ Tát đã nói rồi.
Tôn Ngộ Không nói.
- Ân, ngươi biết là tốt rồi.
Đường Tăng cố gắng phủi bụi đất trên người.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tăng thổi một hơi, bụi đất trên người Đường Tăng không còn một mảnh.
Con mắt Đường Tăng sáng ngời, thiếu chút nữa đã quên bổn sự của Tôn Ngộ Không.
Bỗng nhiên một độc xà từ trong động đất bò ra.
Đường Tăng vung Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống.
- Loảng xoảng!
Độc xà liền bị nện nổ đầu.
Đường Tăng thu được thanh âm nhắc nhở, đạt được một điểm kinh nghiệm.
Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nhìn độc xà bị nện nhảo nhoẹt, nghi ngờ nói:
- Sư phụ, Quan Âm Bồ Tát nói, người xuất gia không thể sát sinh, sao ngài lại sát sinh?
Đường Tăng vội vàng một tay hướng phật, nghiêm trang nói:
- Cái gọi là không thể sát sinh, cũng không phải nói không thể giết vật, mà là phải phân rõ, cái gì có thể giết, cái gì không thể giết!
- Vậy sư phụ, cái gì có thể giết? Cái gì không thể giết?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Đáng chết có thể giết, không nên giết không thể giết.
Đường Tăng nói.
- Đáng chết có thể giết, không nên giết không thể giết? Sao lão Tôn nghe không hiểu nhỉ?
- Nói nhảm, nếu con có thể nghe hiểu, con đã làm sư phụ rồi.
Đường Tăng nói.
Tôn Ngộ Không lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
- Sư phụ nói đúng, Quan Âm Bồ Tát nhất định là để cho lão Tôn đi theo sư phụ học tập. Năm trăm năm trước lão Tôn không biết rõ ràng đạo lý này, dưới sự giận dữ huyên náo Thiên Đình long trời lỡ đất, thiếu chút nữa đánh chết Ngọc Đế lão nhi, sau đó bị Như Lai Phật Tổ trấn áp ở chỗ này.
Trong nội tâm Đường Tăng đổ mồ hôi, không biết Quan Âm Bồ Tát biết rõ mình dạy Tôn Ngộ Không cái này, có thể tức giận đến tiêu diệt mình hay không?