Nguồn:
-----------------
- Ầm ầm ầm...
Đường Tăng thi triển ra hai con rồng vàng đánh vào trên ngọn núi lớn, thiên địa lập tức chấn động, toàn bộ Nhân Gian giới đều giống như đang phát sinh động đất.
Chỉ có điều, Đường Tăng có thể khống chế uy lực ở bên trong phạm vi nhất định, không có lộ ra ngoài, nếu không hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.
Cho dù như thế, ở đây vẫn có đất đá bay đầy trời, đám người Tôn Ngộ Không đã chạy đến phía xa cũngbị hất bay.
Đám cát vàng này bay khắp bầu trời, bãi cát bên bờ Khổ Hải cũng bị thổi bay một tầng.
- Đủ rồi, tên khốn kiếp Kim Thiền Tử nhà ngươi, mau dừng tay!
Tiếng tức giận thở hổn hển lại truyền đến, dưới chân núi lớn cách Đường Tăng vạn thước xa, Như Lai Phật Tổ, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra phía ngoài, trên gương mặt đầy bụi bặm.
Trước đó, khi sư đồ Đường Tăng đi ra Khổ Hải, Như Lai Phật Tổ đã biết, nhưng nàng không có lên tiếng.
Một là nàng không có mặt mũi nào nhìn thấy Đường Tăng, không muốn bị Đường Tăng thấy cảnh tượng nàng túng quẫn như vậy.
Một điều nữa lại là muốn cho đám người Đường Tăng chịu chút vị đắng, sau đó nàng mở miệng, lại có lợi thế cò kè mặc cả.
Lại không nghĩ đến, Đường Tăng trực tiếp ra tay đầy bạo lực, không ngờ vọng tưởng muốn đánh nổ ngọn núi lớn do Nữ Oa nương nương lưu lại.
Không những không đánh nổ được ngọn núi lớn này, trái lại khiến Như Lai Phật Tổ bụi đất đầy mặt.
Trên thực tế, vào ba tháng trước, thực lực của Như Lai Phật Tổ đã hoàn toàn khôi phục lại, thế nhưng nàng bị núi lớn ngăn chặn, tu vi toàn thân đều bị trấn áp, không có cách nào thi triển ra.
Cho nên lần này Đường Tăng phát uy, dư âm đánh tới khiến nàng khổ không thể nói hết, nếu không phải nàng không thể sử dụng pháp lực, còn có thân thể vô song, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
- A, ai đang nói chuyện?
Đường Tăng sửng sốt, thu hồi khí thế, bầu trời mờ mịt rất nhanh đã khôi phục lại thành trời xanh mây trắng.
Rất nhanh, sắc mặt Đường Tăng cổ quái, bởi vì tiên thức của hắn đã quét được đến người nói chuyện, không ngờ là Như Lai Phật Tổ, tiểu tử kia bị trấn áp ở dưới ngọn núi lớn khủng khiếp núi này, không thể động đậy.
- Ầm...
- Ai u chết ta ròi...
Phía sau có sóng biển nổ tung, đám người Ngưu Ma Vương bay lên, rơi xuống trên bờ cát, trong lòng mỗi một vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi chỉ là dư âm do Đường Tăng công kích núi lớn tản ra, lại hất bay bọn họ.
Chỉ có điều rất nhanh, sắc mặt tất cả bọn họ cổ quái, bởi vì bọn họ đều phát hiện ra Như Lai Phật Tổ ở phía xa đang bị trấn áp.
Thậm chí so với Tôn Ngộ Không trước đây còn hại thảm hơn, trước đây Tôn Ngộ Không tốt xấu gì còn lộ ra một cái đầu, nhưng cả người Như Lai Phật Tổ lại đều bị đè lại, chỉ còn lại một cái đầu thò ra ở bên ngoài.
Ngọn núi lớn này giống như là chế tạo từ thần kim, cứng đến mức dọa người, trọng lực đặc biệt khủng khiếp, cho dù là Như Lai Phật Tổ cũng không có cách nào chấn động, bị trấn áp ở nơi này.
- Như Lai Phật Tổ?
- Ha ha, không ngờ là Như Lai Phật Tổ, tiểu tử kia bị trấn áp.
- Sẽ không phải là thủ đoạn của sư phụ chứ? Thật lợi hại!
- Sư phụ quá trâu bò, lão Ngưu ta sùng bái sư phụ!
Đám người Ngưu Ma Vương đều la to, hưng phấn không nhịn được.
Đặc biệt Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương đã từng bị trấn áp giống như Như Lai Phật Tổ, bọn họ hưng phấn nhảy dựng lên, cảm giác đặc biệt vui vẻ.
- Lão lừa ngốc này cũng có ngày hôm nay sao?
- Hắc hắc, thoải mái!
Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không vỗ tay mấy cái ăn mừng, hai người vốn luôn đối đầu giờ phút này lại giống như là bằng hữu tốt nhiều năm, hận không thể tụ tập chè chén một hồi.
- Im lặng!
Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ tái mét, ở nơi đó quát mắng.
Nhưng Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương không những không có im lặng, trái lại còn cười lớn hơn, hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
- Khốn kiếp, sau khi bản tọa ra ngoài, chờ xem bản tọa thu thập các ngươi như thế nào!
Hiện tại Như Lai Phật Tổ đã không có được sự trầm ổn trước kia, không biết có phải là bị Trư Cửu Muội ảnh hưởng hay không.
- Ôi a, Như Lai, hóa ra ngươi ở nơi này a, bần tăng đã tìm ngươi rất lâu.
Đường Tăng bay lên không trung, dừng lại ở phía trước Như Lai Phật Tổ, vẻ mặt trêu tức nhìn Như Lai Phật Tổ.
- Hắc hắc, Như Lai, ngươi ở nơi này bao lâu rồi? Thoải mái hay khó chịu vậy?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Khẳng định rất thoải mái, có đúng hay không, Như Lai Phật Tổ?
Ngưu Ma Vương cũng cười nói.
Như Lai Phật Tổ trừng mắt, đột nhiên há miệng, thổi Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không một cái.
Lập tức cuồng phong giận dữ gầm thét lên, cát bay đá chạy, Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không kêu lên thảm thiết, bị thổi liên tục lùi về phía sau.
Cho dù là không có cách nào thi triển ra pháp lực, một nửa bước Thánh Cảnh vẫn có không ít thủ đoạn, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
- Ai u, đây là... ngày diệt vong sao? Thế nào lại có bão cát nổi lên?
Trư Bát Giới từ phía sau chạy tới, hắn cũng bị thổi tới ngã trái ngã phải.
Đường Tăng lắc đầu cười, vung tay lên, đánh tan cuồng phong do Như Lai Phật Tổ chế tạo ra, cười trêu tức nói:
- Như Lai, ngươi tạo nghiệt gì vậy? Bị ai trấn áp ở chỗ này vậy?
- Lão lừa ngốc, tình huống như vậy còn trêu cợt lão Ngưu ta ta!
Ngưu Ma Vương tức giận nói, chỉ có điều hắn cũng không dám tiến lên.
Tôn Ngộ Không cũng trốn tránh từ phía xa, hắn tật sự vừa kính vừa sợ Như Lai Phật Tổ, hiện tại cho dù Như Lai Phật Tổ bị trấn áp, hắn cũng có thể thu thập hắn.
- Hừ!
Như Lai Phật Tổ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Đường Tăng.
- Cho ngươi một cơ hội, thả Trư Cửu Muội ra, bần tăng cao hứng có lẽ sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.
Đường Tăng nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn giết bản tọa sao?
Vẻ mặt Như Lai Phật Tổ không thể tưởng tượng nổi:
- Lẽ nào Nữ Oa nương nương không có nói với ngươi sao?
- Nữ Oa nương nương? Lẽ nào nàng muốn nói với bần tăng cái gì?
Đường Tăng kỳ quái nói.
Như Lai Phật Tổ há hốc miệng, chỉ có điều thấy Đường Tăng hình như thật sự muốn giết chết nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng sỉ nhục và áp bức nói:
- Nữ Oa nương nương nói bản tọa cùng ngươi đi lấy kinh.
- Hả?
Đường Tăng trợn mắt há hốc mồm.
Phía xa, đám người Tôn Ngộ Không cũng khiếp sợ tới mức ngây người.
- Như Lai Phật Tổ muốn đi lấy kinh cùng với chúng ta sao?
- Không biết có phải là thật hay không?
- Có phải ta lại xuất hiện ảo giác hay không?
Đám người Ngưu Ma Vương cảm thấy mình nghe nhầm.
- Chúng ta không phải sắp đi Tây Thiên lấy kinh sao? Nếu như Như Lai Phật Tổ cùng đi, chúng ta nên theo ai lấy kinh đây?
Tiểu Bạch Long cũng há hốc mồm.
Cho dù là Đường Tăng cũng lộ ra sắc mặt cổ quái, chỉ có điều hắn ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì Như Lai Phật Tổ từng đã nói với hắn một vài chuyện, hắn vốn chỉ cần đi phần cơ sở, đoạn lộ trình phía sau kia hẳn là do Như Lai Phật Tổ đi.
Nhưng bây giờ, Như Lai Phật Tổ lại muốn đi cùng hắn sao? Lẽ nào...
- Ngươi đã đoán đúng, Nữ Oa nương nương hi vọng ngươi đi hết toàn bộ hành trình.
Như Lai Phật Tổ căm phẫn nói:
- Hiện tại ngươi hài lòng chưa? Còn không mau thả bản tọa đi ra?
- NO, NO, NO!
Đường Tăng dựng thẳng một ngón tay lên lắc lắc.
Vẻ mặt Như Lai Phật Tổ mờ mịt, không biết Đường Tăng đang nói cái gì, chỉ có điều nàng lại biết ý tứ của Đường Tăng, Đường Tăng hình như không dự định thả nàng đi.
- Kim Thiền Tử, bản tọa cảnh cáo ngươi, hiện tại lập tức thả bản tọa đi ra, bằng không cho dù có Nữ Oa nương nương làm chỗ dựa cho ngươi, bản tọa cũng sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt, trên đường lấy kinh ta sẽ quấy rối ngươi!
Như Lai Phật Tổ quát.
- A, đều đã như vậy còn dám uy hiếp bần tăng, thật sự tưởng mình là cọng hành gì chứ?
Đường Tăng nổi giận, xông lên điên cuồng đạp một hồi.
- Dừng tay... Kim Thiền Tử ngươi dám?
Như Lai Phật Tổ giận dữ.
- Dám uy hiếp bần tăng, đạp không chết được ngươi sao!
Đường Tăng không hề động đậy, chân lớn điên cuồng giẫm lên trên mặt của Như Lai Phật Tổ.