Nguồn:
-----------------
Vũ trụ Tinh Không, có được pháp tắc Thiên Đạo, bắt đầu vận chuyển, không còn âm u.
Lúc này, trong cảm ứng của Đường Tăng, giống như là vũ trụ vốn dĩ hỗn loạn không có trật tự, đột nhiên trở nên có quy luật, bắt đầu vận chuyển theo một quy luật nhất định.
Tựa hồ cả vũ trụ đều sống lại, các vì sao trên bầu trời tựa hồ cũng tràn đầy sức sống, đây là một sự thay đổi không thể nói rõ được, trong mắt người bình thường thấy cũng không có gì khác trước đây, nhưng trong mắt Đường Tăng lại hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt cường hãn của Đường Tăng mơ hồ nhìn thấy, bầu trời bên ngoài thành phố, tựa hồ thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt, giống như linh khí đang thức tỉnh.
Bầu trời đêm vốn u ám đột nhiên trong hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy từng vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Mà trong mắt Đường Tăng, những ngôi sao kia vậy mà nở rộ tinh quang, phát ra Tinh Thần Chi Lực.
Toàn bộ vũ trụ Tinh Không đều bắt đầu khôi phục, không chỉ Trái Đất, những hành tinh bên ngoài Tinh Không cũng đang thức tỉnh, nhưng không phải tất cả đều là linh khí, trên những hành Tinh Không người lại khôi phục Tinh Thần Chi Quang.
Trái Đất bắt đầu khôi phục từ bây giờ, nhưng khẳng định phải có một quá trình, có lẽ ngày mai khi tất cả mọi người thức dậy, sẽ phát hiện ra một chút thay đổi.
- Hóa ra thức tỉnh Thiên Đạolại đơn giản như vậy!
Đường Tăng cảm khái một tiếng.
Thức tỉnh Thiên Đạo là bước đầu tiên của con đường thỉnh kinh giai đoạn thứ hai, dù sao Hệ Thống cũng không nói rõ, cho nên Đường Tăng dự tính, trước tiên làm cho Trái Đất khôi phục hoàn toàn, sau đó tiến vào Tinh Không thức tỉnh đám người Tôn Ngộ Không.
Sở dĩ quyết định như vậy, một là bởi vì bản thân Đường Tăng hiện nay không có năng lực để tiến vào Tinh Không, hai là những những người trong cơ thể có mảnh vỡ pháp tắc, dường như có chút đặc thù, hắn còn muốn nhìn xem sau khi Thiên Đạo quy vị, Trái Đất xảy ra thay đổi như thế nào.
Nếu là người Trái Đất đi lên vũ trụ, cùng hắn đi lấy kinh, vậy liền quá sung sướng, đến lúc đó sẽ ngồi phi thuyền vũ trụ đi lấy kinh, cạc cạc...
Dù sao vũ trụ bây giờ cũng khác với Hỗn Độn cùng Tam Giới lúc trước, khoảng cách giữa các hành tinh quá xa, cũng không thể đi bộ qua đó đi?
Hệ Thống cũng không nói không có thể phi hành, cũng không nói không thể dùng phi thuyền vũ trụ làm phương tiện giao thông.
Khi đi lấy kinh ở Tam Giới đều có thể để Bạch Long Mã làm phương tiện giao thông, giai đoạn thứ hai khẳng định cũng có thể có một phương tiện giao thông mới đúng.
Nghĩ đến đây, Đường Tăng bình tĩnh lại, tiếp tục ngồi xuống, ý niệm chìm vào bên trong Kinh Văn Sáng Tạo trong thức hải, bắt đầu lĩnh hội bộ Vô Thượng Kinh Thư kia.
Nôi dung bộ Kinh Thư này hoàn toàn liên quan tới sáng tạo, cơ hồ không có một chút công kích cùng khả năng phòng ngự.
Nhưng cho dù như vậy, nếu là tìm hiểu thấu đáo bộ Kinh Thư này, cũng sẽ xảy ra sự lột xác nghiêng trời lệch đất.
Từ việc Hệ Thống lúc trước có thể sáng tạo ra một cái “quá khứ”, liền có thể nhìn ra chỗ khủng bố của nó, không chỉ là những đạo cụ kia, ngay cả thế giới Hỗn Độn vốn đã biến mất, đều bị nó tái tạo ra, quả là không thể tưởng tượng nổi, đây là việc mà một bộ Kinh Thư có thể làm được.
Lúc này một chiếc xe con xa hoa đi đến, Viên Tây ngồi ở ghế cạnh tài xế, mặt không thay đổi nhìn bóng đêm bên ngoài.
Bỗng nhiên, Viên Tây nhìn thấy phía trước có một bóng người quen thuộc ngồi lẻ loi trên chiếc ghế đá bên đường, hơi sửng sốt.
Lúc này Đường Tăng đã lau đi lớp hóa trang trên mặt, Viên Tây đã từng nhìn thấy dung mạo của Đường Tăng, cho nên nhìn một cái liền nhận ra.
- Dừng xe ở phía trước.
Viên Tây nói.
Xe con giảm tốc độ, đỗ lại bên cạnh Đường Tăng.
Đường Tăng vừa mở mắt, liền nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, Viên Tây từ trong xe thò đầu ra ngoài, ngạc nhiên hỏi:
- Đã muộn thế này rồi, sao Đường tiên sinh lại một mình ngồi đây?
Bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, xung quanh cơ hồ đã không còn người, Đường Tăng ngồi một mình trên ghế đá bên đường, Viên Tây cảm thấy rất kỳ quái.
Đường Tăng nhìn thoáng qua xe con, bên trong vẫn là hai người vệ sĩ trước đó, trong đó A Nhị lái xe, A Đại ngồi hàng ghế thứ hai, Viên Tây thì ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Đi ra ngoài lúc nào cũng có hai vệ sĩ đi theo, thân phận của Viên Tây này cũng không đơn giản, nghĩ đến đây, Đường Tăng mỉm cười nói:
- Không có tiền thuê khách sạn.
Viên Tây lập tức vẻ mặt khó tin:
- Anh mà không có tiền thuê khách sạn?
Cô đương nhiên không tin, bởi vì lúc trước Đường Tăng cho cô cảm giác, chính là cao thâm khó dò, không gì là không làm được.
Một người như vậy, lại không có tiền thuê khách sạn? Quả thực là nói đùa.
- Cô bây giờ đi đâu?
Đường Tăng hỏi ngược lại.
- Đã không còn việc gì nữa, chuẩn bị trở về.
Viên Tây hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại từ chuyện lúc sáng, cảm xúc có chút trầm thấp:
- Ngươi ở đâu? Có cần tôi đưa về không?
- Không cần, thật sự không có chỗ ở.
- Thật?
Viên Tây kinh ngạc, trong lòng nhanh chóng suy tư, lập tức nói:
- Nếu không tôi giới thiệu cho anh một công việc, lương tháng năm vạn, anh nhất định có thể làm được.
- Công việc?
Đường Tăng sững sờ, có chút hứng thú, nói:
- Tiền lương rất cao, làm việc gì vậy?
- Tôi có cái quán bar, hi vọng anh hỗ trợ trông coi.
- Bảo vệ?
Đường Tăng vui vẻ.
- Anh có thể hiểu như vậy, có điều việc nhỏ tầm thường không cần anh xuất thủ, đều có người khác xử lý, mặc dù chưa từng nhìn thấy anh động thủ, nhưng năng lực của anh rất đặc thù, trông coi một quán bar chắc không vấn đề gì chứ?
Viên Tây nói.
- Được a, đúng lúc không có chỗ đặt chân.
Đường Tăng đứng lên, mỉm cười nói.
Viên Tây trong lòng mừng rỡ, vốn dĩ cô chỉ là thuận miệng nói mà thôi, căn bản không ôm hi vọng gì, chỉ là muốn lôi kéo một chút nhân sĩ đặc biệt này thôi, không ngờ đối phương vậy mà đáp ứng.
- Vậy mau lên xe đi.
Viên Tây mỉm cười nói.
Đường Tăng mở cửa xe hàng thứ hai, lên xe, xe rất nhanh liền rời đi nơi này.
Hai mươi phút sau, xe con dừng lại trước cửa một quán bar, một đoàn người xuống xe.
Quán bar này tên là " Quán bar Tây Tây ", nhìn tên này, hẳn là do Viên Tây đặt, từ bên ngoài không cảm thấy gì, nhưng vừa tiến vào bên trong, liền cảm thấy vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Chỗ quầy bar có rất nhiều nam nữ đang uống rượu, trên sàn nhảy càng nhiều nam nữ đang điên cuồng lắc lư, đèn flash với đủ màu sắc nhấp nháy không ngừng.
- Bà chủ...
- Chào bà chủ...
- Chào buổi tối, bà chủ Viên...
Viên Tây vừa tiến vào quán bar, rất nhiều người liên tục chào hỏi, có phục vụ, cũng có khách uống rượu, cho dù là phục vụ hay là khách, tựa hồ cũng rất câu thúc, có thể thấy được thân phận của Viên Tây tuyệt đối không đơn giản.
Viên Tây không thèm để ý đến những người đang chào hỏi, đi thẳng tới quầy bar, nói với một nhân viên pha chế rượu:
- Vị Đường tiên sinh này sau này sẽ là quản lý của nơi này, việc nhỏ tự các cậu xử lý, nếu không xử lý được thì tìm hắn.
Nhân viên pha chế kinh ngạc nhìn Đường Tăng một chút, vội vàng buông xuống công việc trong tay, cười nói:
- Chào quản lý, ta tên là Mẫn Thiệu, xin được chiếu cố nhiều hơn.
Đường Tăng cười cười bắt tay Mẫn Thiệu, trong lòng hơi kinh ngạc, Viên Tây vậy mà để hắn làm quản lý, đây có được coi là ăn bám không?
Có điều mình cùng Viên Tây cũng không có gì, hơn nữa Đường Tăng chỉ coi nơi này là điểm dừng chân tạm thời, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Viên Tây rất nhanh tìm được một chiếc chìa khóa đưa cho Đường Tăng:
- Phòng số 2 tầng 2 chính là phòng của anh, mọi thứ ở đây anh có thể tùy ý ăn uống.
Nhân viên phục vụ xung quanh lập tức kinh ngạc nhìn về phía Đường Tăng.
- Cảm ơn.
Đường Tăng gật gật đầu.
Viên Tây lại dặn dò mấy người chỗ quầy bar một vài chuyện, sau đó liền dẫn theo hai vệ sĩ rời đi quán bar Tây Tây.
- Quản lý, anh có quan hệ thế nào với bà chủ của chúng ta a? Bà chủ sao lại đối xử với anh tốt như vậy?
Sau khi thấy Viên Tây rời đi, Mẫn Thiệu lại gần nhỏ giọng hỏi.
Những người khác cũng rất tò mò, trong lòng bọn họ, bà chủ mỹ nữ nổi tiếng nghiêm khắc cùng lạnh lùng, nhưng dường như lại rất quan tâm đến Đường Tăng.
Lại còn tự mình sắp xếp chỗ ở, lại còn miễn phí ăn uống, loại chuyện như vậy trước đây căn bản chưa từng xảy ra.
- Tốt?
Đường Tăng nghi ngờ nói.