Nguồn:
-----------------
- Ngao...
Yêu khí trùng thiên, tồn tại kinh khủng này vừa ra, liền lớn tiếng gào thét.
- Cuối cùng cũng thoát? Quá tốt rồi, ha ha ha ha...
Tồn tại kinh khủng này nhảy lên cao mấy vạn mét, sau đó ầm vang rơi xuống đất, tiếp tục nhảy vọt, lực lượng của nó cường đại đến dọa người, nhưng tựa hồ không cách nào phi hành, ở trên mặt đất chạy vội tốc độ cực nhanh.
Trong dãy núi.
- Phốc phốc phốc...
Đột nhiên từng dây leo to lớn xuất hiện, kinh khủng như xúc tu, đang điên cuồng vung vẩy.
- Ầm ầm...
Sơn mạch bị tách ra, đại địa xuất hiện khe hở, bên trong có sương mù tràn ngập.
- Ngao...
Như cự nhân thời tiền sử đang gầm thét, kinh khủng doạ người, sinh linh ở phụ cận đều lộ ra vẻ hoảng sợ, tranh nhau chen lấn thoát đi.
- Phốc phốc phốc phốc phốc...
Liên tiếp có dây leo đâm ra lòng đất, cực kỳ dày đặc, những dây leo kia hóa thành xúc tu đầy trời, vung vẩy ở trên không trung.
Những nơi dây leo đi qua, hết thảy thực vật ở chung quanh đều nhanh chóng khô héo, bị hút sạch sinh cơ.
Thậm chí một vài sinh linh không kịp đào tẩu, đều bị dây leo cuốn lấy, hút khô tinh huyết, sinh cơ, cuối cùng hóa thành xương khô, chết thảm ở nơi này.
- Ầm ầm...
Đại địa tiếp tục vỡ ra, sương mù dày đặc, những sương mù kia thời gian dần trôi qua phân bảy loại màu sắc, quang mang lấp lóe.
Rốt cục, một quái vật khổng lồ giãy dụa leo ra, tách ra mảng lớn thổ địa, chật vật bò ra ngoài.
Đây là một cây hoa ăn thịt người đường kính vài trăm mét...
Chính là Thất Thải Lưu Ly Hoa Yêu.
- Ngao!!!
Thất Thải Lưu Ly Hoa Yêu bỗng nhiên phát ra gào thét, chấn động đến sơn lâm vang sào sạt.
Càng xa xôi, ở các nơi của Nhân Gian giới, vô số yêu vật tránh thoát phong ấn, xông ra đại địa.
Một trận gió tanh mưa máu sắp bộc phát.
Mà lúc này, sư đồ Đường Tăng cũng bước lên con đường thỉnh kinh lần nữa.
...
Đường Tăng đã cầm lại Cửu Hoàn Tích Trượng, nhưng bây giờ Cửu Hoàn Tích Trượng chỉ còn lại bảy cái vòng, miễn cưỡng còn có thể dùng.
- Thỉnh kinh, thỉnh kinh, thỉnh kinh...
Tôn Ngộ Không không ngừng bổ nhào ở phía trước, hưng phấn kích động, tràn đầy chờ mong, hắn chưa hề có một khắc giống như bây giờ, tràn đầy nhiệt tình với thỉnh kinh.
Trư Bát Giới, Sa Tăng, Tiểu Bạch Long, thậm chí Ngưu Ma Vương, đều cực kỳ ngoan đi theo ở bên người Đường Tăng, trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không biểu diễn ở phía trước.
Không phải bọn hắn không muốn đi tham gia náo nhiệt, mà là không dám.
Mặc dù hiện tại Tôn Ngộ Không đã khôi phục, nhưng trước đó Tôn Ngộ Không tạo thành bóng ma cho bọn hắn quá lớn, bây giờ còn chưa khôi phục.
Ngay cả Ngưu Ma Vương coi trời bằng vung, cũng lòng còn sợ hãi, lúc ấy vẻn vẹn một quyền, liền thiếu chút nữa đánh chết hắn.
Hiện tại mặc dù Tôn Ngộ Không đã không phải Hung Thần, nhưng thiên kiếp ở Thiên Đình kia, chân thực là Đạo Tổ lôi kiếp, đối phương đã là Đạo Tổ chân chính.
Ngưu Ma Vương cũng không dám tranh vị trí Đại sư huynh nữa, trở nên nhu thuận như vợ bé.
- Sư phụ, mau nhìn, phía trước có một thôn trang, con đi qua nhìn một chút.
Tôn Ngộ Không chợt lách người xông vào thôn trang kia.
Rất nhanh, đám người Trư Bát Giới trợn mắt hốc mồm nhìn thấy, Tôn Ngộ Không đang giúp những phàm nhân kia chẻ củi, thậm chí gánh nước.
Bao quát Đường Tăng, mấy người đứng ở cửa thôn, đầu không ngừng quay qua quay lại, nhìn Tôn Ngộ Không chăm chỉ giúp những phàm nhân kia làm việc.
- Lão bà, đòn gánh này dùng như thế nào...
- Cái gì lão bà, là lão nhân gia.
Lão thái thái kia sửa lời.
Thời điểm Tôn Ngộ Không vừa vào thôn, các thôn dân đều giật nảy mình, nhưng Tôn Ngộ Không biểu hiện dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, còn chủ động giúp người làm việc, rất nhanh liền để các thôn dân yên tâm.
Rốt cục, Tôn Ngộ Không làm xong, hưng phấn chạy ra thôn trang.
- Sư phụ, nhanh đi, phía trước giống như có một trấn nhỏ, chúng ta đi nhanh đi.
Tôn Ngộ Không chạy ở phía trước:
- Nhanh đi, tốc độ của các ngươi quá chậm.