Mặc dù thanh niên ăn mày nghe được đối thoại giữa Sa Tăng và Tôn Ngộ Không, nhưng lại không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Sa Tăng lập tức kỳ quái nhìn thanh niên ăn mày một cái, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì thanh niên nhìn như rất dùng sức, nhưng quất lên người Tôn Ngộ Không còn không đủ để cù lét.
Sa Tăng chỉ đang kỳ quái, đại sư huynh mà hắn sùng bái lại bị một người phàm không chút tu vi này buộc cổ, hình như còn bị bức bách đi ăn xin?
Sa Tăng còn tưởng rằng con mắt mình hư rồi, nhưng hắn cũng không quên nhiệm vụ của mình:
- Đại sư huynh, không cần cầu Hàn Cực Thiên Đan nữa, Tử Lan đã được sư phụ cứu rồi.
Tử Lan đã được sư phụ cứu...
Cứu...
Tôn Ngộ Không cho là mình nghe lầm, giật mình nhìn Sa Tăng, ngay cả thanh niên ăn mày quất hắn cái này hắn cũng không chút để ý.
- Con khỉ ngu, nói chuyện với ngươi ngươi không nghe được sao? Nhanh dập đầu với vị đại nhân này đi.
Thanh niên ăn mày quát lên, hơn nữa còn quất một roi tới.
Lần này Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất thủ, bắt lấy roi trúc, kinh ngạc vui mừng hỏi Sa Tăng:
- Lão Sa, ngươi nói là thật? Ngươi không lừa lão Tôn?
- Đại sư huynh yên tâm, lão Sa ta cho dù lừa ai cũng không có lừa huynh đâu.
Sa Tăng nói:
- Sư phụ bây giờ lợi hại lắm, tu vi đã là Kim Tiên rồi.
- Sư phụ cứu sống Tử Lan? Sư phụ đã là Kim Tiên rồi?
Tôn Ngộ Không vừa mừng vừa sợ, có chút không phản ứng kịp, đồng thời cảm kích trong lòng đối với sư phụ đã không cách nào hình dung.
Lúc này thanh niên ăn mày đang dùng sức rút roi trúc lại, Tôn Ngộ Không đột nhiên buông tay, thanh niên ăn mày chợt mất đà ngã về sau.
- Con khỉ ngu, ngươi thật là đại nghịch bất đạo, xem ta thu thập ngươi thế nào!
Thanh niên ăn mày nổi giận, bò dậy, hung hăng quất một roi tới sau gáy Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không vốn đánh không đánh trả mắng không nói lại, đột nhiên ra tay.
Một quyền đánh tới.
Ba ba ba
Roi trúc to bằng ngón tay đứt ra thành từng khúc, hơn nữa nắm đấm của Tôn Ngộ Không giống như đánh gãy không gian, trong nháy mắt đánh lên người thanh niên ăn mày.
Viu....
Thanh niên ăn mày lập tức hóa thành lưu quang một bước lên trời, hóa thành một điểm sáng biến mất không thấy.
Lúc này Tôn Ngộ Không mới thu hồi nắm đấm, lãnh khốc nói:
- Thật sự cho rằng lão Tôn ta không trả đũa sao?
Viu...
Lúc này đỉnh đầu lại truyền tới tiếng xé gió, sau đó thanh niên ăn mày kia kêu thảm rơi xuống.
Bành!
Một tiếng nổ vang, mặt đất bị đập ra thành một cái hố lớn, thanh niên nằm đó không nhúc nhích.
- Đại sư huynh, huynh giết hắn?
Sa Tăng nghi ngờ, đại sư huynh sao có thể hạ sát thủ với một người phàm chứ?
- Giết hắn? Vậy quá tiện nghi cho hắn.
Tôn Ngộ Không cười lạnh nói:
- Lão Tôn ta vẫn rất hiền lành, chỉ là cắt đứt tay của hắn, rồi cắt đứt chân hắn, sau đó chặt gãy xương sống hắn, cuối cùng mới khiến hắn đứt thành từng đoạn thôi.
- Oa, đại sư huynh, huynh thật là tàn nhẫn, hắn như vậy không phải là tàn phế sao?
Sa Tăng hỏi.
- Nếu ngươi biết lý tưởng của hắn khi làm một ăn mày chân chính, thì sẽ không cảm thấy lão Tôn tàn nhẫn.
- Hóa ra là như vậy, đại sư huynh thế thì huynh quá thiện lương, hẳn lại phải làm mù một mắt của hắn nữa, nhìn như vậy mới giống ăn mày chân chính.
Sa Tăng nghiêm trang nói.
Tôn Ngộ Không đứng lên, ung dung giựt đứt sợi dây trên cổ, cùng Sa Tăng sải bước rời đi, chỉ còn lại thanh niên ăn mày nằm đó thân thể không ngừng run rẩy.
- Đại sư huynh, chúng ta mau trở về đi thôi, sư phụ...
Chờ một chút, lão Tôn ta xử lý một chút chuyện!
Tôn Ngộ Không vuốt nhúm lông khỉ trên đầu, lãnh khốc cười một tiếng, mang theo Sa Tăng đi về một phía.
Không lâu lắm, bọn họ đi tới một khu vực, nơi này có thể thấy được ăn mày khắp nơi, hoặc là nằm trên đất, hoặc là dựa lưng vào vách tường gác chân, vô cùng thích ý.