Mà Ngưu Ma Vương lại không bị gián đoạn, năm trăm năm nay, tu vi đương nhiên tăng nhanh.
- Nương, cứu ta. – Hồng Hài Nhi vội vàng kéo lấy cánh tay Thiết Phiến công chúa, lớn tiếng kêu lên:
- Ngưu Ma Vương hắn điên rồi, hắn muốn giết Hài Nhi.
- Hài Nhi đừng sợ. – Thiết Phiến công chúa vội vàng xoa đầu Hồng Hài Nhi, an ủi nàng, sau đó tức giận nhìn Ngưu Ma Vương:
- Lão Ngưu, ngươi điên gì chứ?
- Rống...
Ngưu Ma Vương phát ra tiếng rống giận dữ, có điều chưa đợi hắn mở miệng, Hồng Hài Nhi đã phẫn nộ cáo trạng:
- Nương, đều là tên Đường Tăng đáng chết kia, hắn châm ngòi ly gián, nói Hài Nhi không phải là con của Ngưu Ma Vương, còn nói người được Thái Thượng Lão Quân bao nuôi...
Hồng Hài Nhi còn chưa nói xong, Thiết Phiến công chúa đột nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng che lại miệng nhỏ của Hồng Hài Nhi.
Một màn này đúng lúc bị Ngưu Ma Vương nhìn thấy, hắn lập tức hoàn toàn tin tưởng, càng thêm tức giận:
- Tiện nhân, ngươi quả nhiên phản bội ta?!
- Lão Ngưu, ngươi chớ tin người ngoài nói lung tung. – Thiết Phiến công chúa sốt ruột nói, đồng thời nàng vô cùng hận Đường Tăng, muốn đem hắn cắt thành tám khối.
- Rống... Vậy ngươi nói xem, những bảo vật ngươi đạt được nhiều năm nay, là từ đâu mà có? – Ngưu Ma Vương giận dữ nói, vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
- Ta... – Thiết Phiến công chúa khẽ ngừng.
- Ngưu Ma Vương, vật vừa nãy hẳn là Khốn Tiên Tác đi? Đó hình như là pháp bảo của Thái Thượng Lão Quân a? Đúng rồi, hình như là đai lưng của Thái Thượng Lão Quân, trời ạ, Thiết Phiến công chúa quả là lợi hại, ngay cả đai lưng của Thái Thượng Lão Quân đều lấy được.
Bỗng nhiên, tiếng nói của Đường Tăng lại truyền đến.
Thiết Phiến công chúa nghe vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận, nàng phẫn nộ nhìn Đường Tăng:
- Hòa thượng thối, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!
- Rống, tiện nhân, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
Ngưu Ma Vương giận dữ hét lên.
- Ngươi đừng tin người ngoài châm ngòi ly gián, đây là một người bạn cho ta mượn dùng. – Thiết Phiến công chúa vội vàng nói.
- Đây chính là đai lưng của Thái Thượng Lão Quân a, ai có thể lấy cho ngươi mượn dùng? Thái Thượng Lão Quân cho mượn? Hay là tự ngươi giúp Thái Thượng Lão Quân cởi đai lưng? – Đường Tăng đứng phía xa, chế giễu nói.
- Đường Tăng ngươi muốn chết?!! – Thiết Phiến công chúa thẹn quá hoá giận, đột nhiên từ trong tai lấy ra một chiếc quạt nho nhỏ màu xanh vàng.
Chiếc quạt nhanh chóng biến lớn, to tầm bốn mét, sau đó Thiết Phiến công chúa bỗng nhiên phẩy một cái, một luồng gió lốc khủng bố quét về phía Đường Tăng.
Đường Tăng vội vàng thi triển Thuấn Di Thần Thông, nhưng ngay sau đó hắn hoảng sợ phát hiện ra, mình bị một luồng lực lượng thần bí khóa chặt, không thể thuấn di.
Chỉ chậm trễ có 1% giây, gió lốc khủng bố kia liền đến trước mắt, cuốn lấy Đường Tăng, vèo một cái đã biến mất cuối chân trời.
- Sư phụ... – Tôn Ngộ Không sắc mặt đại biến, vội vàng vận công Cân Đẩu Vân đuổi theo, có điều chả mấy chốc hắn lại dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát đang bay về phía bên này.
- Ồ? Quan Âm Bồ Tát?
Tôn Ngộ Không vội vàng nghênh đón.
Trên mặt Quan Âm Bồ Tát vẫn là vẻ từ bi như trước, nhưng trong mắt lại tràn ngập sầu lo, nàng cảm thấy mọi chuyện đã dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
- Quan Âm Bồ Tát.
Tôn Ngộ Không hóa thành vệt sáng bay tới, dừng lại tại khoảng không phía trước, ngăn lại Quan Âm Bồ Tát.
- Ngộ Không, ngươi có chuyện gì?
Quan Âm Bồ Tát hỏi, thanh âm réo rắt, khiến mọi người nghe được dường như cũng bình tĩnh trở lại.
- Bồ Tát, lúc trước người không phải nói, ta chính là một viên đá vá trời có linh tính bị sót lại khi Nữ Oa vá trời sao, tại sao ta sẽ có huyết mạch Thần Viên? Tại sao ta có thể thức tỉnh ký ức truyền thừa?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Ngươi đã thức tỉnh ký ức truyền thừa? – Quan Âm Bồ Tát sững sờ, thần sắc trong mắt khẽ biến đổi.