Nguồn:
-----------------
- Giọng nói này... Quen quá...
- Tại sao mình nghe được giọng Tôn Ngộ Không?
- Chẳng lẽ có người đang xem phim?
Trên hành tinh đỏ, đám người Lăng Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn lên trời, nghĩ rằng mình bị ảo giác.
Vài người tinh mắt trông thấy bóng người màu vàng là một con khỉ, tay cầm Kim Cô Bổng.
- Tôn Ngộ Không?
- Trời ơi! Mình trông thấy Tôn Ngộ Không, chẳng lẽ mình đang nằm mơ.
- Tôn Ngộ Không! Thật sự có Tôn Ngộ Không.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, tam quan sụp đổ.
Bên ngoài Tạo Hóa Thần Điện, đám người Lăng Phỉ Phỉ đúng lúc trở về hối đoái tài nguyên, trông thấy cảnh này thì ngây người.
Lúc này, phân thân Đường Tăng vừa đi ra Tạo Hóa Thần Điện, vui vẻ nhìn bóng người trên trời, nói:
- Ngộ Không! Con đang chơi diều sao? Mau xuống đây.
Ngoài thần điện, đám người Lăng Phỉ Phỉ sững sờ, giống như hiểu chuyện gì, cả đám bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Đúng rồi! Học trưởng từng nói anh ấy là Đường Tăng. Nhưng từ trước đến nay, tôi không nghĩ chuyện đó là thật, dù anh ấy đã từng nói mình từng đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng tôi không tin anh ấy là Đường Tăng trong truyền thuyết...
Lúc này, Lăng Phỉ Phỉ đã hiểu, vị học trưởng truyền kỳ này chính là Đường Tăng trong truyền thuyết kia.
Điều này khiến tam quan của nàng sụp đổ, Đường Tăng trong Tây Du Ký lại xuất hiện trong hiện thực.
- Sư phụ!
Trên bầu trời, Tôn Ngộ Không trông thấy Đường Tăng, lại nhìn thấy Đường Tăng đang đứng ngoài Tạo Hóa Thần Điện, cười hắc hắc, rồi hóa thành kim quang đáp xuống.
Đồng thời chân thân của Đường Tăng bỗng nhiên xuất hiện, phân thân biến mất không thấy gì nữa.
- Òa, rất đẹp trai...
- Đây chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
- Đại Thánh gia...
Không thể không nói, nhân vật Tôn Ngộ Không chiếm địa vị rất quan trọng trong suy nghĩ của rất nhiều người Trung Quốc, thậm chí nó còn vượt qua cả Đường Tăng.
Lúc này, bọn họ gặp được Tôn Ngộ Không, tất nhiên rất vui vẻ.
Dù Đường Tăng mang theo họ tiến vào vũ trụ. Nhưng trong lòng họ, địa vị của Đường Tăng không cao bằng địa vị của Tôn Ngộ Không.
Đây chính là địa vị xã hội của Tôn Ngộ Không. Tây Du Ký đã xâm nhập lòng người, trong suy nghĩ của mọi người, Tôn Ngộ Không là vị thánh cứu khổ cứu nạn chân chính, có thể so với Bồ Tát. Mặc dù nhiều khi Tôn Ngộ Không hơi khoa trương, hơi nghịch ngợm, nhưng rất lương thiện.
- Đâu cần Ngộ Khộng không có, nơi nào khó có Ngộ Không, Kim Cô Bổng mãi lấp lóe, quét ngang bất bình trong thiên hạ...
Câu nói này đang khen Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không là Bồ Tát trong suy nghĩ của vô số người.
Lúc này, Độc Giác Tỷ đại vương cũng tới, mặt mày âm u, Nhưng gã không dám nói gì, đừng nói đến việc chọc Đường Tăng, coi như Tôn Ngộ Không gã cũng không dám.
Chẳng qua Độc Giác Tỷ đại vương trông thấy Tạo Hóa Thần Điện, đột nhiên sững sờ. Đặc biệt khi gã trông thấy các loại đan dược bày bán trong đó, hai mắt trợn trừng. Mặc dù những đan dược này không có tác dụng gì với gã, nhưng chúng lại có tác dụng rất lớn với yêu quái dưới quyền gã.
- Đường.... À không, thánh tăng. Ngài có thể bán cho ta một ít đan dược được không?
Độc Giác Tỷ đại vương nhìn Đường Tăng hỏi.
- Dĩ nhiên là bán rồi, chỉ cần ngươi có đủ tài nguyên. Tương lai nơi này còn bán cả đan dược Tiên cấp, thậm chí là đan dược Đế cấp, chẳng qua phải chờ khá lâu và cũng phải đủ tài nguyên để mua.
Tất nhiên Đường Tăng không từ chối chuyện tốt cho cả hai bên như vậy.
Càng nhiều người, tốc độ thu thập tài nguyên càng nhanh.
Đương nhiên, điều này chỉ đúng khi những người đó thuộc phe mình, nếu là phe địch thì không được, thế lực đối địch chỉ thích hợp mua bán tài nguyên bình thường.
- Tạ ơn thánh tăng.
Độc Giác Tỷ đại vương cảm tạ:
- Chúc mừng đại thánh.
- Ha ha! Trâu rừng, lão Tôn chú ý ngươi lâu rồi.
Tôn Ngộ Không mài răng cười nói.
Độc Giá Tỷ đại vương rụt cổ lại. Gã giống như trông thấy hàm răng của Tôn Ngộ Không phát ra hàn quang. Trước kia, gã sống trên đỉnh đầu Tôn Ngộ Không, không biết con khỉ này còn hận gã không.
- Sư phụ, chúng ta mau đi cứu tụi Bát Giới, con có thể cảm ứng được vị trị của bọn họ.
Tôn Ngộ Không nói.
- Không cần phải vội, phải chờ chút đã, con đã bị trấn áp quá lâu, cũng cần phải nghỉ ngơi một thời gian, chờ con khôi phục thực lực rồi hãy đi cứu.
Đường Tăng nói.
Mặc dù cảnh giới Tôn Ngộ Không vẫn như cũ. Nhưng bây giờ, Tôn Ngộ Không rất suy yếu, xác thực cần tu dưỡng.
Đám người Lăng Phỉ Phỉ nghe ngoài Tôn Ngộ Không, còn có đám Bát Giới, thì ngạc nhiên. Sau đó đám fan hâm mộ lao đến xin ký tên, khiến Tôn Ngộ Không ngơ ngác.
- Ký tên để làm gì?
- Đại thánh, chúng tôi cũng thuộc đội thỉnh kinh, chúng tôi đến từ Trái Đất, đi theo điện chủ đến nơi này.
- Đúng thế! Chúng ta là người thỉnh kinh, là đồng đội của đại thánh.
- Đại thánh! Ký tên cho tôi đi....
Tất cả mọi người cuồng nhiệt chào hỏi.
Chẳng qua Tôn Ngộ Không rất thích náo nhiệt, mặc dù không hiểu ký tên để làm gì, nhưng không dấu được phấn khởi. Hắn bị trấn áp lâu như vậy, đã nhịn gần chết.
- Ký tên thì thôi đi, mọi người tới đây, lão Tôn mang mọi người đi bắt yêu quái về bán.
Tôn Ngộ Không quát.
- Thật!
- Ha ha...
- Đại thánh cho tôi đi với...
- Tôi cũng muốn đi
Tất cả mọi người hưng phấn, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không dẫn đi mọi người đi bắt yêu quái, không nói bức cách cao thượng, mà thu hoạch chắc chắn sẽ rất lớn.
Mặt Độc Giác Tỷ đại vương đen lại:
- Đại thánh...
- Đừng căng thẳng, lão Tôn biết ngươi có kẻ địch trên hành tinh này. Ta sẽ bắt kẻ đó, không bắt thủ hạ của ngươi.
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc, dùng pháp lực mênh mông cuốn hơn nghìn người bay lên không trung, biết mất cuối chân trời.
- Chờ một chút...
Độc Giác Tỷ đại vương hưng phấn, vội vàng đi theo:
- Kẻ thù của ta, đâu cần đại thánh ra tay, ta cũng muốn bắt yêu quái về bán...
Độc Giác Tỷ bay theo sau, hình như gã quên mình cũng là yêu quái.
Chẳng qua yêu quái tuân theo luật rừng, ai mạnh thì kẻ đó là vưa, nắm trong tay quyền sinh quyền sát những kẻ yếu hơn, bá đạo mà đẫm máu.
Đường Tăng nhìn đám người rời đi, lắc đầu:
- Ngộ Không vẫn thích tham gia náo nhiệt như xưa.
Tôn Ngộ Không mang theo đám người Trái Đất đi bắt yêu quái về bán, yêu quái trên hành tinh này sẽ gặp tai ương.
Chẳng qua hầu hết yêu quái không phải là kẻ hiền lành, trên tay dính đầy máu tươi, xem nhân loại như đồ ăn, cho nên Đường Tăng cũng không ngăn cản, mặc cho Tôn Ngộ Không hồ nháo.
Còn yêu quái hiền lành, chắc chắn Tôn Ngộ Không sẽ không hại họ. Mặc dù Tôn Ngộ Không bá đạo nghịch ngợm, nhưng trong lòng vẫn biết đâu là thiện đâu là ác.
Lúc này, phi thuyền vũ trụ từ hậu phương Trái Đất cũng đã đi đến hành tinh đỏ, xuyên qua tầng khí quyển, bay về phía Tạo Hóa Thần Điện.
Mặc dù hành tinh đỏ rất lớn, nhưng thiết bị khoa học kỹ thuật trên phi thuyền cũng không đơn giản, muốn di chuyển trong vũ trụ, tất nhiên phải có rada mạnh mẽ, có thể quét hình gần nửa hành tinh.
.Mặc dù trước kia, Trái Đất chưa tiến vào vũ trụ, nhưng khoa học kỹ thuật đã từng phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn, bởi vì xuất hiện một nhóm dị năng giả khoa học kỹ thuật, nên khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh.
Tin tưởng không bao lâu, kỹ thuật hàng không vũ trụ càng ngày càng phát đạt. Đến lúc đó, họ có thể nghiên cứu ra phi thuyền vũ trụ có tốc độ nhanh hơn ánh sáng.
Từ trước đến nay, Đường Tăng không coi thường sức mạnh của khoa học kỹ thuật. Trước đây, mặc dù hắn chưa thấy sức mạnh của nó, nhưng không thể nói khoa học kỹ thuật không mạnh, mà là do thiên phú của người Trái Đất hạn chế khoa học kỹ thuật phát triển.
Bây giờ pháp tắc biến dị. vùng vũ trụ này càng thích hợp khoa học kỹ thuật phát triển, khoa học kỹ thuật của Trái Đất sẽ quật khỏi, thế không thể đỡ.