- Ngài cũng không biết?
Người binh sĩ này sững sờ lần nữa.
- Bớt nói nhảm, bản tiên trưởng nhận biết rất nhiều đại tiên.
Tôn Ngộ Không trợn mắt nói.
- Đúng đúng đúng…
Người binh sĩ này không ngừng lau mồ hôi lạnh, hắn nói lần nữa:
- Là Hổ Lực đại tiên, Lộc Lực đại tiên và Dương Lực đại tiên.
- Hổ Lực đại tiên? Lộc Lực đại tiên? Dương Lực đại tiên?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, hắn không biết ba người này, hắn hỏi lần nữa:
- Bọn họ có dáng vẻ ra sao?
Hắn thuận miệng hỏi, Tôn Ngộ Không hỏi xong lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng.
- Ngươi là giả!
Tên binh sĩ kia bừng tỉnh và quát.
- Xuỵt...
Tôn Ngộ Không quýnh lên, hắn ra hiệu tên binh sĩ không nói chuyện.
- Người đâu, mau tới bắt kẻ giả mạo tiên trưởng!
Binh sĩ kêu to.
- Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện...
Tôn Ngộ Không nóng nảy kêu lên.
- Ngươi đâu mau tới đây...
Binh sĩ không quan tâm, hắn tiếp tục kêu to, từ đó hấp dẫn rất nhiều ánh mắt mọi người nhìn sang, hắn lại không phát hiện trong mắt Tôn Ngộ Không có một tia máu xuất hiện.
- Phốc!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không xuất thủ, cổ họng của người binh sĩ này tan nát, ánh mắt âm trầm, hắn trợn mắt nói:
- Ta bảo ngươi đừng nói chuyện!
- Ngươi... Ngươi...
Binh sĩ không dám tin nhìn đạo sĩ trước mặt, sau đó tắt thở bỏ mạng.
- Giết người rồi, tên tiên trưởng giả mạo giết người...
Có binh sĩ ở gần hét lớn.
Một đám binh sĩ vội vàng vây quanh tới.
- Xảy ra chuyện gì?
- Là ai đang nháo sự?
Bách phu trưởng phụ trách giám thị chạy tới, hắn tức giận quát lớn.
Hai đạo sĩ đứng cách đó không xa cau màu nhìn sang, lúc này Đường Tăng và đám người Trư Bát Giới vừa vặn đi tới cửa thành và bị hai tên đạo sĩ phát hiện.
- Là hòa thượng.
Một đạo sĩ nhíu mày.
Một đạo sĩ khác thấy thế lập tức mở miệng nói:
- Mấy hòa thượng kia xảy ra chuyện gì? Mau tới đây chuyển đồ, muốn chết hay sao?
Vào lúc đạo sĩ kia mở miệng, Đường Tăng cũng thấy cảnh tượng Tôn Ngộ Không giết người, hắn cảm thấy choáng váng và xông lên phía trước.
Ầm ầm ầm…
Những nơi Đường Tăng đi qua, tất cả mọi người bay ngược về phía sau, những người bị ngã được lực lượng kỳ diệu nâng dậy, nhưng có một ít binh sĩ không có vận khí tốt như thế, phần lớn bị ngã tổn thương.
- Cái gì...
Hai tên đạo sĩ quá sợ hãi, bởi vì bọn họ không nhìn thấy tốc độ của hòa thượng tóc dài kia, bọn họ không theo kịp.
- Ngộ Không, tỉnh táo.
Đường Tăng đi tới bên cạnh Tôn Ngộ Không, hắn trực tiếp dùng ý chí rót vào trong giọng nói đánh thức Tôn Ngộ Không.
Đột nhiên Tôn Ngộ Không cảm thấy sững sờ, tơ máu trong mắt trong hắn biến mất, sau đó hắn nghi ngờ nói:
- Sư phụ, thế nào?
- Sư phụ...
- Sư phụ, thế nào?
Sa Tăng và đám người Trư Bát Giới chạy tới, trên mặt còn mang theo nghi vấn.
- Không có gì.
Đường Tăng không muốn các đệ tử khác biết chuyện Tôn Ngộ Không có khả năng nhập ma.
Vừa rồi có tơ máu xuất hiện trong mắt Tôn Ngộ Không, có lẽ những người khác không phát hiện nhưng Đường Tăng lại phát hiện, tơ máu kia tàn bạo và khát máu làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Đây là dấu hiệu nhập ma.
Không biết vì sao, hiện tại tơ máu kia vừa biến mất, Tôn Ngộ Không lại khôi phục bình thường, hắn không có chút biến hóa nào khác.
Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua binh sĩ bị mình giết, hắn khom người vò đầu bứt tai, dường như nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình lại giết người.
- Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi là ai?
Hai tên đạo sĩ đã lấy lại tinh thần, một người trong đó cảnh giác quát hỏi.
- Đúng thế, các ngươi là ai? Biết nơi này là nơi nào không? Dám tới nơi này nháo sự?
Một đạo sĩ khác quát lớn.
Về phần những binh lính kia bị Đường Tăng đụng vào người bị thương, tất cả bọn họ không dám tới gần, một đám phàm nhân đã nhìn thấy pháp thuật?
Vẻ mặt Đường Tăng đầy lạnh lẽo, hắn nhìn sang hai tên đạo sĩ kia:
- Các ngươi đang nói chuyện với bần tăng sao?