Đương nhiên đó là nếu hắn dự đoán chính xác.
Dưới sự trợ giúp của Hạo Nhiên Chi Thuật, Đường Tăng thành công bắt chước khí tức của tảng đá, nhưng điều này vô dụng, giả cuối cùng vẫn là giả.
Lúc này Đường Tăng lại dùng ý chí của mình gia cố lên pháp thuật của Hạo Nhiên Chi Thuật, gắng hết khả năng để khí tức gần giống với khí tức của tảng đá.
Năng lực của ý chí rất huyền ảo, khó có thể nói rõ được.
Khi ý chí của Đường Tăng gia trì lên pháp thuật, trong nháy mắt hoàn toàn mô phỏng lại được khí tức, một cỗ lực hút khổng lồ đột nhiên tản từ bên trong Thạch Bích ra, trước khi Đường Tăng kịp phản ứng đã hút hắn vào.
Trong mắt đám người Trư Bát Giới, Đường Tăng như chui vào một bức tường nước, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
- Sư phụ...
- Sư phụ Đại Vương đi vào...
Mấy người Trư Bát Giới và bầy khỉ vội vàng nhào tới, nhưng chỉ sờ thấy được Thạch Bích cứng rắn như băng, không cách nào đi vào vách đá như Đường Tăng được.
...
Sau khi bị hút vào trong Thạch Bích, Đường Tăng cảm thấy pháp lực của bản thân đang dần biến mất với tốc độ rất nhanh, thậm chí đến cả Pháp Tắc Thiên Địa mang theo cũng dần biến mất.
Loại cảm giác này khiến hắn thấy hốt hoảng, sâu trong đáy lòng có cảm giác bất lực.
Không biết qua bao lâu, khi Đường Tăng cảm nhận pháp lực của bản thân hoàn toàn biến mất thì rốt cục cảm thấy cả người chợt nhẹ bẫng, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
Ầm!
Loảng xoảng keng....
Tiếng thân thể rơi xuống đất cùng với Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh xung quanh.
“Thật sự vào được rồi?”
Đường Tăng liếc mắt nhìn Thạch Bích sau lưng, sau đó nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ mới liếc nhìn một cái đã lập tức phải khiến hai mắt hắn mở to.
Khung cảnh chứng kiến được trước mắt là một mảnh đại lục bị tàn phá, không gian nứt vỡ có thể nhìn thấy khắp nơi.
Nơi này không có một ngọn cỏ, không có ánh sáng mặt trời, chỉ toàn tối tăm, giống như một thế giới bị vứt bỏ.
Đồng thời Đường Tăng cũng phát hiện, nơi này không có một chút linh khí của thiên địa, pháp tắc không còn, trong này không cách nào sử dụng được pháp lực, thậm chí đến cả cơ thể cường hãn cũng biến mất.
Hiện tại Đường Tăng đã không còn sức mạnh, chắc hẳn cũng không tính là một Thiên Tiên bình thường, hắn đã mất đi năng lực phi hành.
Cũng may mặc dù mức độ cường hãn của cơ thể giảm mạnh, nhưng vẫn cường đại hơn người thường rất nhiều, điều này khiến Đường Tăng thở dài một hơi.
“Đây là đâu?” Đường Tăng nghi ngờ thầm hỏi, vô cùng chấn động.
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, hắn đi về con đường phía trước mặt, nhìn thấy một pho tượng.
Đây là một pho tượng của một nữ tử tuyệt mỹ, vô cùng lớn, nhưng nửa người dưới lại là một cái đuôi rắn, rất kì quái.
“Đây... chẳng lẽ là tượng thần Nữ Oa?” Đường Tăng bàng hoàng.
- Sư phụ?
Đột nhiên giọng nói của Tôn Ngộ Không vang lên phía trước, ẩn chứa niềm vui xen lẫn bất ngờ.
Đường Tăng cúi đầu nhìn, phát hiện Tôn Ngộ Không hóa ra cũng đứng trước tượng thần Nữ Oa đang hưng phấn nhìn hắn.
- Ngộ Không, ngươi quả nhiên ở trong này.
Đường Tăng cao hứng nói
Nơi này là chỗ nào?
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng dường như là một khoảng chiến trường bị phong ấn, ở bên ngoài Tam Giới, không biết tại sao mà một cửa vào lại ở trong động Thủy Liêm của ta.
Tôn Ngộ Không cũng rất kinh ngạc:
- Trước đó ta đột nhiên có cảm ứng, chạm một khối Thạch Bích của động Thủy Liêm thì đã bị hút vào trong, sư phụ cũng bị hút vào đây như vậy sao?
Tôn Ngộ Không chưa bao giờ hoài nghi năng lực của sư phụ.
Đường Tăng gật đầu, sau đó kinh ngạc nói:
- Đây là chiến trường?
Nơi này quả thật giống như bị vô số mảnh vụn tinh cầu nổ tung rơi xuống, khắp nơi trôi lơ lửng.
Là sự tồn tại bậc nào mới có thể đánh tan một khoảng đại lục lớn như vậy?
- Hẳn là vì nơi này có lưu lại ý chí chiến đấu.
- Giết...
Tôn Ngộ Không vừa nói dứt lời, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ từ xa xôi trong hư không vọng tới, cùng lúc đó, một hư ảnh hình rìu quỷ dị phá tan hư vô, bay ngang qua trường không ra xa mấy vạn mét mới biến mất.
Từ lúc xuất hiện đến khi biến mất chỉ mất có nửa giây, nhưng một màn này lại khiến Đường Tăng phải mở to hai mắt nhìn.
- Đó chính là ý chí chiến đấu đã lưu lại từ rất lâu trước kia.