Quan Âm Bồ Tát
này, cái lòng thành kính ấy đã bớt đi rất nhiều, chỉ có lòng thành kính ban đầu, mà thiếu cái sự thành kính khi đối diện.
Điều này chứng tỏ trên người vị
Quan Âm
trước mặt này thiếu một thứ.
- Yêu quái, dám giả làm Quan Âm Bồ Tát, thèm đòn!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không quát to, cầm Kim Cô Bổng định đánh.
- Ngộ Không, dừng tay!
Đường Tăng vội hét lên, đồng thời hắn liếc thấy mắt vị
Quan Âm
này hiện lên sự kinh hoảng, nhưng nàng ta che giấu rất là tốt.
Đường Tăng thầm cười khẩy, không vạch trần.
- Đường Tam Tạng, đồ đệ của ngươi càng lúc càng càn rỡ.
Lúc này
Quan Âm Bồ Tát
mở miệng, nàng nở nụ cười từ bi, giọng nói thánh thót:
- Năm đó hắn dám to gan lớn mật đại náo Thiên cung, nay lại dùng thủ thuật che mắt ngươi, che tai ngươi để lừa ngươi, không lâu sau lại đánh chết người. Ngươi thấy đó, đều là hắn dùng thủ thuật lừa ngươi cả.
Đằng sau, đám người Thanh Dật và Trư Bát Giới nghe thấy, đều biến sắc mặt.
- Yêu quái, đừng có nói láo, ngươi muốn chết!
Tôn Ngộ Không giận dữ.
- Ngộ Không, câm miệng!
Đường Tăng quát lên.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không mắt đỏ bừng, sư phụ không tin mình.
- A di đà phật, Tam Tạng bái kiến Bồ Tát!
Đường Tăng không nhìn Tôn Ngộ Không nữa, mà quay sang cúi người thi lễ với Quan Âm Bồ Tát, định quỳ xuống vái lạy.
- Quan Âm Bồ Tát
hài lòng mỉm cười, vẻ mặt càng thêm từ bi.
Nhưng mặt nàng ta bỗng dưng cứng đờ, bởi vì Đường Tăng đột nhiên tung một sợi dây thừng trói chân nàng ta lại. Dường như là đã chuẩn bị sẵn, tích tắc đã trói chặt, hành động lưu loát, không chút đình trệ.
- Đường Tam Tạng, ngươi…
- Quan Âm Bồ Tát
kinh ngạc, đang định nói thì sắc mặt đại biến, bởi nàng phát hiện yêu lực của mình bị giam lại.
Cùng lúc đó, dị biến phát sinh. Vị Quan Âm Bồ Tát vốn thần thánh không thể xâm phạm đột nhiên biến thành một bộ xương.
Bộ xương này óng ánh như ngọc, chỗ đầu lâu kia miệng đang há to, quai hàm khép rồi mở như đang nói.
Đường Tăng kéo Phược Yêu Thằng một cái thật mạnh, kéo bộ xương tới dàn tế, rồi đập mạnh xuống đất.
Oành!
Mặt đất nổ tung, đất đá văng ra. Nhưng bộ xương ấy lại không vỡ nát gì.
- A...
- Yêu quái...
Người phía sau đều sợ quá thét lên. Nhất là Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội, sắc mặt vô cùng khod voi.
Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng chấn động, vội vàng lấy vũ khí ra.
Những người khác lập tức giải tán. Có ai ngờ một vị Quan Âm Bồ Tát vừa rồi còn trang nghiêm như vậy, chỉ tích tắc đã biến thành một bộ xương khô.
Lúc này cho dù là phàm nhân như Cao Thuý Lan hay Tằng Tiểu Muội đều biết rằng đây vốn không phải Quan Âm Bồ Tát, mà là yêu quái.
Răng rắc, răng rắc...
Bạch Cốt Tinh nhảy lên, định cắn Đường Tăng. Tuy yêu lực đã bị giam lại, nhưng khung xương của nó vẫn cứng rắn kinh người, mang theo sức sát thương rất lớn.
Kết quả là Đường Tăng tung chân đạp văng nó, sau đó lại lôi Phược Yêu Thằng hất nó lên xà nhà.
Những động tác ấy lưu loát khiến đám người Tôn Ngộ Không và Thanh Dật xem mà ngẩn ra.
Lúc này, cảnh tượng xung quanh biến đổi. Toà miếu Quan Âm vốn trang nghiêm đầy cổ xưa đột nhiên biến thành một nơi đầy những bức tường bùn đất đổ nát. Đây vốn không phải miếu thờ, mà là một thôn nhỏ đã bị phá huỷ.
Ở một góc có thể thấy được vô số bộ xương đã bị phong hoá. Bầu không khí âm u lạnh lẽo bao phủ khắp nơi.