Nguồn:
-----------------
- A?
- Đi trở về?
- Sư phụ, chúng ta đã đi ra xa như vậy, lại quay đầu, cũng muốn đi bấy nhiêu năm a.
Đám người Trư Bát Giới không chịu nổi rồi.
Nhưng ở dưới dâm uy của Đường Tăng, tất cả mọi người không thể không nhịn lấy mỏi mệt, lần nữa lên đường, bất quá lần này, bọn hắn lại quay người trở về.
- Đã đi xa như vậy, bây giờ đi về, có làm được cái gì, đến lúc đó còn phải đi lại một lần...
Vẻ mặt Trư Bát Giới đầy oán khí, rất muốn phản kháng.
Ngưu Ma Vương cũng muốn ăn vạ, chỉ hơi tốt hơn Trư Bát Giới một chút, những người còn lại còn tốt, đều chịu mệt nhọc, đặc biệt là Tôn Ngộ Không, mặc dù cũng lo lắng, nhưng lại chưa bao giờ có một câu oán giận.
Mà đúng lúc này, thời điểm sư đồ Đường Tăng dứt khoát kiên định quay người đi về, đột nhiên xảy ra dị biến, trước mắt xuất hiện một hải đảo khổng lồ.
- Ngao...
- Hải đảo...
Đột nhiên xuất hiện hải đảo, để Trư Bát Giới cùng đám người Ngưu Ma Vương quái khiếu.
Qua nửa ngày, bọn hắn mới rốt cục kịp phản ứng, cả đám trợn mắt hốc mồm.
- Cái này... Thật là hải đảo? Xuất hiện lúc nào a?
- Trước đó chúng ta rõ ràng từ phương hướng này tới, nhưng căn bản không có nhìn thấy hải đảo a.
- Thật kỳ quái, chúng ta lại hoàn toàn không có phát hiện hải đảo này, đó căn bản không hợp lý.
- Quá quỷ dị.
Tất cả mọi người giật mình, bao quát Đường Tăng, cảm giác hết thảy trước mắt khó mà lý giải.
Mặc dù Đường Tăng ngộ ra được khẩu quyết quay đầu là bờ, nhưng cũng không cách nào biết được, toà hải đảo kia xuất hiện lúc nào.
Trước đó Đường Tăng bởi vì một câu của Trư Cửu Muội, đột nhiên tỉnh ngộ, quay đầu là bờ, bờ nơi này cũng không phải là điểm xuất phát ở bờ biển, mà rất có thể là bỉ ngạn.
Bỉ ngạn cũng là bờ a, cái này cũng không mâu thuẫn.
Nhưng Đường Tăng lại không nghĩ rằng, bây giờ quay đầu, hoàn toàn chính xác nhìn thấy bờ, lại chỉ là bờ của một hải đảo, cùng bỉ ngạn không có bất kỳ quan hệ gì.
Bất quá hòn đảo này thật rất lớn, hiện tại bọn hắn cách bờ biển chỉ có vạn mét, mới ẩn ẩn nhìn thấy đường kính của hòn đảo.
Đoán sơ qua, đường kính của hải đảo này hẳn là mấy trăm dặm, đây là hải đảo thứ nhất bọn hắn nhìn thấy ở ba năm qua.
- Sư phụ, có lên bờ không?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Lên, đương nhiên phải lên, ôi, cái eo này của ta...
Trư Bát Giới đã không thể chờ đợi:
- Sư phụ, đi nhanh đi, hải đảo đột nhiên xuất hiện, ngộ nhỡ lát nữa lại đột nhiên biến mất liền thảm rồi.
Tôn Ngộ Không không để ý đến Trư Bát Giới, vẫn nhìn Đường Tăng, chờ Đường Tăng ra lệnh.
- Sư phụ người nhìn, mặt trời...
Bỗng nhiên Tiểu Bạch Long kinh hô.
Đường Tăng sững sờ, sau một khắc cũng biến sắc.
Bởi vì lúc này trời chiều, lại ở phía trước bọn hắn, mà không phải ở phía sau.
- Đây là có chuyện gì? Trước đó chúng ta rõ ràng đi hướng tây, làm sao bây giờ quay đầu, vẫn là ở hướng tây?
Ngưu Ma Vương quái khiếu.
- Đúng a, thật kỳ quái.
Sa Tăng vò đầu, vẻ mặt mê hoặc.
Duy chỉ có Đường Tăng như có chút suy nghĩ, bất quá mặc dù hắn ẩn ẩn bắt lấy cái gì, nhưng cũng nhìn không thấu.
- Lên bờ đi, nơi này đã có một hòn đảo, liền lên bờ chỉnh đốn một đoạn thời gian.
Đường Tăng nói.
- A!
- Sư phụ quá tốt rồi.
Tất cả mọi người đại hỉ, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng không nhịn được reo hò, thực sự là ba năm đi đường quá mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn toàn bộ lộ trình trước đó.
Lúc này, tám người cất bước tiến đến bên bờ.
Nơi này đã là biển cạn, thi thể quái ngư đến gần bãi biển ngàn mét liền không còn, bởi vì thi thể những quái ngư kia quá lớn, bị ngăn cản.
Phía trước sóng kích bãi cát, sóng cả cuồn cuộn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài phong cảnh mỹ lệ, còn có cây dừa.
Vừa lên bờ, Trư Bát Giới cùng Ngưu Ma Vương thật hưng phấn phóng tới những cây dừa kia, hái xuống rất nhiều quả dừa.
Bọn hắn đã thật lâu không có ăn uống, xem như Thần Tiên cũng sẽ đói, đặc biệt là đi đường ở trong Khổ Hải, không có pháp lực duy trì, thể lực cũng sẽ tiêu hao.
Đi đường ba năm, tất cả mọi người cảm giác gầy đi rất nhiều cân.
- A, vì cái gì pháp lực của ta vẫn không có khôi phục?
Bỗng nhiên Ngưu Ma Vương kinh dị nói.
Ngưu Ma Vương nói, những người còn lại cũng bừng tỉnh.
- Đúng vậy, pháp lực của ta cũng không có khôi phục.
Tiểu Bạch Long nói.
- Lão Tôn cũng vậy, vẫn không có pháp lực.
Tôn Ngộ Không nói.
- Đây có phải nói rõ, chúng ta vẫn ở trong Khổ Hải, không có chân chính rời đi Khổ Hải hay không?
Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn về phía Đường Tăng.
- Đây là có chuyện gì? Lão Trư ta còn muốn lên trời nhìn Hằng Nga muội muội giải buồn.
Trư Bát Giới buồn bực nói.
- Nhị sư huynh, hải đảo này rất lớn, hơn nữa còn có thực vật, nói không chừng sẽ có người, giải buồn không nhất định phải lên trời a.
Sa Tăng mở miệng nói.
- Người?
Ánh mắt tất cả mọi người sáng lên.
- Tiếp tục đi vào đảo.
Đường Tăng quả quyết nói.
Lần này tất cả mọi người không có ý kiến, mặc dù phải tiếp tục đi đường, nhưng bọn hắn rất có động lực, không còn phàn nàn nữa.
Sau khi ăn một đống hoa quả, bọn hắn tiếp tục lên đường, xuất phát về chỗ sâu của hải đảo.
Chờ mặt trời hoàn toàn rơi xuống, bọn hắn đã xâm nhập hơn mười dặm.
- Ngao... Sư phụ, pháp lực của ta giống như trở về!
Bỗng nhiên Ngưu Ma Vương quái khiếu một tiếng, hưng phấn nói.
- A, ta cũng thế.
- Ta cũng có pháp lực rồi, bất quá rất yếu, không bằng 1% thời kỳ toàn thịnh.
Những người còn lại cũng vừa mừng vừa sợ, còn mang theo một tia nghi hoặc.
Đường Tăng cũng cảm giác Khổ Hải áp chế yếu bớt, bất quá đối với hắn ảnh hưởng không lớn, bởi vì uy năng ý chí của hắn cường đại đến kinh khủng, khiến cho hắn ngay cả ở trong Khổ Hải cũng có thể thi triển pháp lực, chỉ bất quá phạm vi rất nhỏ.
Mà đi tới nơi này, phạm vi pháp lực ảnh hưởng biến lớn một chút.
Khi bọn hắn xâm nhập hải đảo hai mươi dặm, phát hiện pháp lực khôi phục một chút nữa.
- Pháp lực của ta trở về càng nhiều.
- Ta cũng thế...
- Chẳng lẽ là bởi vì tiến vào trong hải đảo, Khổ Hải ảnh hưởng nơi này bị suy yếu?
Tiểu Bạch Long suy luận.
- Có pháp lực liền tốt, lão Trư ta rốt cục có thể lên trời tìm Hằng Nga muội muội.
Trư Bát Giới hưng phấn nói.
- Ngốc tử, còn muốn làm heo một lần nữa sao?
Tôn Ngộ Không liếc xéo hắn.
- Ai cần ngươi lo.
Trư Bát Giới hừ hừ.
- Sư phụ, giống như có nhà.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không kêu, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, thấy được phía trước sương mù.
Lúc này đã là ban đêm, sương mù lan tràn, không gian đen nhánh, ở trên hải đảo tĩnh mịch này có vẻ hơi quỷ dị.
- Không phải là yêu quái chứ?
Trư Bát Giới vội vàng lấy ra Cửu Xỉ Đinh Ba.
- Lão Tôn không cảm ứng được yêu khí.
Tôn Ngộ Không nói.
Đoàn người không có dừng lại, tiếp tục đi tới.
Lần này lại đi bảy tám dặm, rốt cục, bọn hắn thấy được một thôn xóm nhỏ, nơi này chỉ có bốn năm gia đình, hơn nữa cách nhau khá xa.
- Sư phụ, ta đi hỏi đây là nơi nào một chút.
Tôn Ngộ Không chậm rãi bay lên, bay về phía một gia đình cách gần nhất.
Rơi xuống trước phòng, Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có người đáp lại.
Tôn Ngộ Không gia tăng cường độ, tiếp tục gõ cửa, lập tức phát hiện trong phòng truyền ra thanh âm huyên náo, nhưng vẫn không có người đáp lại, càng không có người mở cửa.
Tôn Ngộ Không giận, đột nhiên một cước đá văng cửa.
- A...
- Mau tránh...
Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, tựa hồ rất sợ hãi.