Tôn Ngộ Không cười hì hì, thổi ra một hơi thở, mấy người kia đều tan thành mây khói.
Trần lão hán vừa lúc đi về phía bên này, nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
- Thật sự là yêu quái...
Sắc mặt của Trần lão hán đại biến, hoàn toàn không do dự xoay người bỏ chạy.
- Phụt!
Tôn Ngộ Không tát qua một cái, trực tiếp đánh cho thân thể của Trần lão hán biến thành sương máu.
- A!!!
- A!!!
Cách đó không xa, mấy phụ nhân nhìn thấy tình cảnh nơi này, khiếp sợ đến mức phát ra tiếng thét chói tai.
- Đừng ầm ĩ nữa!
Trong mắt Tôn Ngộ Không hiện lên sự tức giận, hắn chợt lách người xuất hiện ở bên cạnh một nữ nhân, móng vuốt sắc bén xuyên qua giữa lưng của nữ nhân này.
Hai nữ nhân bên cạnh trực tiếp khiếp sợ đến mức ngất đi, hai nữ nhân khác lại vừa thét chói tai vừa lăn bò chạy trốn.
- Phiền chết được!
Tôn Ngộ Không đột nhiên phẫn nộ, lại muốn tiếp tục ra tay...
- Ngộ Không, con đang làm gì vậy hả?
Bỗng nhiên, tiếng quát phẫn nộ của Đường Tăng từ phía sau truyền đến.
Thân thể của Tôn Ngộ Không chấn động, vội vàng xoay người qua, nhìn thấy được ánh mắt phẫn nộ của Đường Tăng, hắn theo bản năng rụt đầu một cái:
- Sư phụ, ta... ta...
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, hình như không biết vì sao sư phụ tức giận, sau đó hắn hình như mới phát hiện ra trên tay mình có máu tươi, sau đó bản thân hắn cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng phủi, lại văng vài giọt máu đến trên mặt Đường Tăng.
Tôn Ngộ Không vội vàng dùng tay lau máu trên mặt cho Đường Tăng, lại quên trên tay mình đều là máu, dẫn đến máu trên mặt Đường Tăng càng lúc càng nhiều, đặc biệt rất nực cười.
- A...
Tôn Ngộ Không ngượng ngùng thu tay về, vò đầu bứt tai.
- Con đang làm gì hả? Vì sao lại giết người lung tung?
Đường Tăng tức giận nói, tự mình lau sạch máu trên mặt, hắn chỉ thấy có một dự cảm chẳng lành xông lên đầu.
- Bọn họ... bọn họ nói chúng ta là yêu quái.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không chớp hiện, nhìn khắp nơi, ở nơi đó lại vò đầu bứt tai.
Lúc này, đám người Trư Bát Giới cũng chạy đến, nhìn thấy được thi thể nữ nhân trên mặt đất, lại nhìn thấy máu trên tay của Tôn Ngộ Không, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Hầu ca giết chết những người phàm kia sao?
Trư Bát Giới kỳ quái nói.
- Hắc, hầu tử ngươi giết người rồi, sư phụ ngài xem, con khỉ này cố chấp khó sửa đổi, căn bản không thích hợp làm đại sư huynh, ta thấy hay là để lão Ngưu ta làm đại sư huynh là thích hợp nhất.
Ngưu Ma Vương nhìn có chút hả hê nói.
- Xuy xuy...
Tôn Ngộ Không nhìn Ngưu Ma Vương nhe răng trợn mắt, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
- Thế nào, không phục sao? Không phục thì tới đây!
Ngưu Ma Vương vung vẩy cánh tay, cho dù không có sử dụng pháp lực, hắn vẫn khiến cho không khí bị đè ép phát ra tiếng nổ mạnh.
- Đủ rồi, tất cả câm miệng!
Đường Tăng quát.
Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không lập tức im lặng. Ngưu Ma Vương còn tốt, mười phần phấn khích, dù sao hắn không có làm sai chuyện gì.
Nhưng Tôn Ngộ Không lại có chút chột dạ, yếu ớt nói:
- Sư phụ, không phải là mấy người phàm thôi sao? Hơn nữa bọn họ còn đổ oan cho sư phụ là lừa đảo hãm hại, còn nói ta là yêu quái.
- Bọn họ nói ngươi là yêu quái ngươi lại giết chết bọn họ sao?
Ngưu Ma Vương cười nhạo nói:
- Vậy năm đó vô số người nói ta là ma đầu, lão Ngưu ta có phải nên giết chết tất cả những người đó hay không?
- Đại sư huynh làm như vậy là không đúng, sư phụ đã nói qua, không được lạm sát kẻ vô tội.
Trư Bát Giới cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cạnh tranh vị trí đại sư huynh.
Nói xong, Trư Bát Giới còn hít một cái, làm ra một biểu tình rất khoa trương nói:
- Trong không khí có không ít hồn lực vừa tiêu tan, nhìn bộ dạng như vậy, đại sư huynh vừa ròi tối thiểu của phải giết năm người đi?
- Năm người? Đại sư huynh lần này thật sự gây ra họa rồi.
Sa Tăng cũng nói, hắn ngược lại không có ý nghĩ khác, chỉ là ghi nhớ giáo huấn của sư phụ, người phàm có thể giết, nhưng không thể giết vô tội.