Nguồn:
-----------------
- Hài nhi biết!
Hoắc Tuấn hít sâu một hơi:
- Hài nhi cáo từ!
Hoắc Tuấn đứng lên, nhanh chóng rời đi nơi này, hẳn là đi mưu đoạt lệnh bài chưởng môn.
Đường Tăng vội vàng chạy đến cửa phủ đệ, tận mắt nhìn thấy Hoắc Tuấn rời đi, lúc này mới vung vẩy cánh tay, làm ra một cái thủ thế thắng lợi.
Bỗng nhiên Đường Tăng nghĩ đến một việc, Thục Sơn kiếm môn có một Đạo Tổ gọi là Lăng Vân Kiếm Tiên, một mực thầm mến Trần Diên Nhi, đồng thời Trần Diên Nhi cũng biết đến.
Nghĩ đến nơi này, trong lòng hắn hơi động, kêu lên:
- Bình nhi, Nhược nhi.
Bình nhi cùng Nhược nhi xuất hiện:
- Phu nhân!
- Theo bản phu nhân đi gặp người Thục Sơn kiếm môn.
Trần Diên Nhi nghiêm túc nói.
Hai thị nữ đối mặt một chút, đều vui mừng, cảm thấy phu nhân cuối cùng khôi phục bình thường:
- Vâng, phu nhân.
Lúc này, Trần Diên Nhi mang theo hai thị nữ bay ra phủ đệ, tiến đến cung điện tiếp đãi khách quý.
Kỳ thật Đường Tăng vốn không muốn mang theo hai thị nữ, nhưng thân là chưởng môn phu nhân, mặc kệ ở đâu, cơ hồ đều sẽ mang theo thị nữ, nếu quá đặc lập độc hành, rất dễ dàng bị phát giác ra dị thường.
Còn có một nguyên nhân khác chính là, Bình nhi cùng Nhược nhi đều là mỹ nữ hiếm có, bên người đi theo mỹ nữ, tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút.
Mặc dù Trần Diên Nhi tính tình hay ghen tị, nhưng đối với hai thị nữ cũng không tệ lắm.
Rất nhanh ba người đi vào cung điện tiếp khách to lớn.
Lúc này ở trong điện, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đám người này chủ yếu chia làm hai phái, một phái lộ ra tiên khí phiêu miểu, khí tức Tiên gia rất rõ ràng.
Mà đổi thành một phái thì trên người có khí tức cực kỳ lăng lệ, kia là kiếm khí, là kiếm ý, cả người giống như hóa thành một thanh kiếm.
Những người thân mang kiếm ý kia, chính là người Thục Sơn kiếm môn, Thục Sơn kiếm môn cơ hồ tất cả mọi người đều tu kiếm, lực công kích kinh người, lấy lăng lệ làm chủ.
Tục truyền Thục Sơn kiếm môn cũng có một Thánh Nhân, đây cũng là nguyên nhân Thục Sơn kiếm môn có thể cùng Côn Luân tiên môn bình đẳng tương giao.
Đáng nhắc tới chính là Ngự Kiếm chi thuật của Thục Sơn kiếm môn, có một không hai Tam giới, môn phái này chiến đấu, dưới tình huống bình thường sẽ không cận chiến, mà trực tiếp sử dụng Tiên Kiếm giết địch, lực sát thương kinh người.
Lúc này ở phía trên nhất, đang có hai người trò chuyện, một cái là Côn Luân tiên môn Trần Hạo Thiên Đạo tổ, một cái khác là Lăng Vân Kiếm Tiên, cũng là một Đạo Tổ cấp.
- Thực không dám giấu giếm, lần này bản tọa, là vì Đường Tam Tạng mà tới.
Lăng Vân Kiếm Tiên nói thẳng ra ý đồ đến của mình.
- Đường Tam Tạng?
Trần Hạo Thiên giật mình, bất quá vừa nghĩ tới Đường Tăng kia, hắn liền hận không thôi, trước đó hắn bị Đường Tăng nổ tổ trứng mấy lần, hơn nữa còn ở trước mặt lão tổ, mất hết mặt mũi.
Đồng thời hắn thật rất hiếu kì, địa vị của Đường Tăng kia bao lớn? Vậy mà để Thục Sơn kiếm môn cũng bị kinh động!
Trần Hạo Thiên không có chú ý tới, trong mắt Lăng Vân Kiếm Tiên lại lóe lên một tia thất lạc.
Lúc đầu Lăng Vân Kiếm Tiên nghĩ có thể gặp được tình nhân trong mộng Trần Diên Nhi, nhưng không nghĩ tới lần này tới tiếp đón bọn hắn, vậy mà không phải Trần Diên Nhi.
- Bản tọa đã sớm nghe nói, ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão.
Lăng Vân Kiếm Tiên cân nhắc nói.
- Ồ?
Trần Hạo Thiên ngạc nhiên:
- Đạo hữu sẽ không phải muốn ăn thịt Đường Tăng chứ?
- Không không không, bản tọa cũng không phải yêu ma quỷ quái, bản tọa chỉ hiếu kì, muốn lấy một chút huyết nhục nghiên cứu, thịt Đường Tăng này đến cùng thần kỳ như thế nào.
Lăng Vân Kiếm Tiên nói.
- Thì ra là thế.
Trần Hạo Thiên Đạo tổ bừng tỉnh đại ngộ, đang muốn nói cái gì, chợt phát hiện Trần Diên Nhi mang theo hai thị nữ đi đến.
- Diên Nhi muội tử?
Trần Hạo Thiên Nhất sững sờ.
- Diên...
Trong mắt Lăng Vân Kiếm Tiên lóe lên vẻ vui mừng, bất quá bị hắn che giấu rất tốt, vội vàng lễ phép nói:
- Hoắc phu nhân, lại gặp mặt.
- Lăng Vân đại ca, nhanh ngồi xuống đi.
Trần Diên Nhi nhìn Lăng Vân Kiếm Tiên liếc mắt đưa tình nói.
Huyết dịch khắp người Lăng Vân Kiếm Tiên đều muốn sôi trào, kích động không thể tự đè xuống, vô số năm qua, đây là lần thứ nhất Diên Nhi cho mình loại ánh mắt này a.
Đặc biệt là một tiếng Lăng Vân đại ca kia, làm cho xương cốt của Lăng Vân Kiếm Tiên mềm nhũng.
Trần Hạo Thiên hơi nhíu mày, có chút ghen ghét, hắn và Trần Diên Nhi cũng là người cùng một thời đại, tự nhiên cũng thầm mến qua Trần Diên Nhi, dù sao mỹ mạo của Trần Diên Nhi thật rất đột xuất.
Mặc dù đều họ Trần, nhưng hắn cùng Trần Diên Nhi không có một chút quan hệ máu mủ, mặc dù tổ tiên đều là Côn Luân Thánh Nhân, nhưng đã sớm cách xa vô số thế hệ.
- Hạo Thiên đại ca, nơi này liền giao cho Diên Nhi đi.
Trần Diên Nhi lại nhìn về phía Trần Hạo Thiên, ôn nhu nói.
Thanh âm kia, so với trước kia ôn nhu hơn rất nhiều, thiếu một cỗ lạnh lùng cùng khinh thường, nhiều hơn một loại cảm giác khó nói lên lời, để Trần Hạo Thiên kém chút không phân rõ đông tay nam bắc, càng không đành lòng cự tuyệt.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy vất vả Diên Nhi muội tử.
Trần Hạo Thiên cười một tiếng, hoàn toàn chính xác, sự tình thịt Đường Tăng, hắn cũng không cách nào quyết định, mặc dù hắn là Đạo Tổ, nhưng loại chuyện này, quyền lực của hắn còn không có lớn bằng chưởng môn phu nhân.
Ai bảo Côn Luân tiên môn là chưởng môn cùng chưởng môn phu nhân cầm quyền chứ?
Mà chưởng môn Hoắc Thiên Nguyên tuyệt đại bộ phận thời gian đều bế quan tu luyện, rất ít để ý tới sự tình trong môn phái, cũng liền đưa đến quyền lợi của Trần Diên Nhi lớn hơn.
Trần Hạo Thiên rời cung điện.
Trần Diên Nhi vẫy lui Bình nhi cùng Nhược nhi, còn chưa kịp cho lui đám người Lăng Vân Kiếm Tiên, bỗng nhiên bên ngoài có người thông báo:
- Bẩm phu nhân, Thiên Đình Thái Bạch Kim Tinh cùng Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân tới chơi.
Trần Diên Nhi nhíu mày, không nhịn được nói:
- Không gặp.
Chủ yếu là Đường Tăng kiêng kị con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, lo lắng bị nhìn ra.
- Thế nhưng...
Người thông báo do dự.
- Không nghe thấy bản phu nhân nói sao?
Trần Diên Nhi khẽ nói.
- Vâng.
Người kia dọa đến rụt cổ, vội vàng rời đi.
- Hoắc phu nhân...
Lăng Vân Kiếm Tiên rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, hơi có vẻ thấp thỏm mà nghi ngờ hỏi:
- Vì sao ngươi không gặp người Thiên Đình?
- Nơi này không có người ngoài, Lăng Vân đại ca gọi ta Diên Nhi là được.
Trần Diên Nhi phủ mị nhìn Lăng Vân Kiếm Tiên một chút, đồng thời tự mình rót một chén trà.
Lăng Vân Kiếm Tiên lập tức kích động kém chút đứng lên.
- Oanh...
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nổ, mười hộ vệ bị đánh bay vào, ngay cả Bình nhi cùng Nhược nhi cũng bị đánh đả thương.
Đồng thời, một thân ảnh như Thiên Thần xông tới, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, chính là Dương Tiễn.
- Dương Tiễn ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm cái gì vậy, ngươi đây là...
Thái Bạch Kim Tinh đuổi theo ở phía sau, vẻ mặt run như cầy sấy trừng mắt nhìn Dương Tiễn.
Đường Tăng cũng bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy mình.
- Côn Luân tiên môn là đối đãi Thiên Đình như thế sao?
Dương Tiễn lạnh lùng quét nhìn Trần Diên Nhi cùng Lăng Vân Kiếm Tiên.
- Lớn mật!
Trần Diên Nhi khẽ kêu:
- Dám giương oai ở Côn Luân tiên môn, ai cho ngươi lá gan? Người đâu, bắt lại cho bản phu nhân!
- Sưu sưu sưu...
Chung quanh trong nháy mắt lao ra năm cường giả Tiên Đế cảnh, vây công về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn bỗng nhiên vung Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đánh bay ba Tiên Đế ra ngoài, một cước đạp bay Tiên Đế thứ tư.
- Muốn chết!
Tiên Đế thứ năm rống to, tay cầm trọng kiếm bổ xuống.
Sắc mặt của Nhị Lang Thần không thay đổi, con mắt thứ ba đột nhiên mở ra, một vệt thần quang bắn ra, đánh Tiên Đế này bay ra ngoài, trực tiếp bị trọng thương.
Mà trong nháy mắt đánh bay Tiên Đế thứ năm, Đường Tăng đột nhiên cảm giác được mình bị thăm dò.
Đồng thời Nhị Lang Thần cũng giật nảy cả mình, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên:
- Ngươi là Đường...
- Ngậm miệng, tốt ngươi cái Dương Tiễn, dám giương oai ở Côn Luân tiên môn của bản phu nhân, ngươi muốn Thiên Đình cùng Côn Luân tiên môn đại chiến sao?
Đường Tăng dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng gầm thét, đồng thời truyền âm cho Nhị Lang Thần:
- Nếu ngươi dám nói, ngày mai bần tăng liền làm muội muội của ngươi.