Đường Tăng thấy Quan Âm Bồ Tát nhận lấy hoa hồng, trong lòng lập tức cao hứng vô cùng, đồng thời hắn cũng cảm thấy kì quái, lần này dường như không bị khí tức của Quan Âm Bồ Tát ảnh hưởng, còn có thể có ý niệm với Quan Âm Bồ Tát.
Hắn nhanh chóng hiểu ra là do hiệu quả ý chí của bản thân tăng lên, không hề bị ngoại vật ảnh hưởng.
Ý chí của bản thân như kim thiết, không phản ứng.
- Bồ Tát, bần tăng tới đây...
Đường Tăng mở miệng nói, nhưng lời còn chưa thốt ra được một nửa đã bị Quan Âm Bồ Tát ngăn cản.
- Mang "Tử Trúc Mạc Y" này cho Ngộ Không mặc vào, có thể giúp hắn tĩnh tâm định thần.
Quan Âm Bồ Tát giao bộ đồ đã bện xong cho Đường Tăng.
Đường Tăng xem xét, sau đó kinh ngạc phát hiện đây là một bộ y phục chế từ trúc tím và trúc xanh, trên đó còn có pháp lực của Quan Âm, rất cứng rắn.
- Quan Âm Bồ Tát biết được mục đích của bần tăng?
Đường Tăng kinh ngạc.
Quan Âm Bồ Tát mỉm cười gật đầu, nàng dường như vĩnh viễn sẽ không mất đi nụ cười trên môi:
- Thân thế Ngộ Không, ngươi không nên nói cho hắn biết.
Đường Tăng lập tức kinh ngạc nói:
- Bồ Tát biết thân thế Ngộ Không? Vậy xin hỏi, vì sao lại giấu hắn? Hơn nữa, là ai đã biến Ngộ Không trở thành Thạch Hầu?
Quan Âm Bồ Tát hơi lắc đầu:
- Khi ngươi nên biết thì bản thân ngươi sẽ biết, là phúc hay họa ai có thể nói rõ được? Nếu đây đã là số kiếp của hắn thì cũng là phúc của hắn.
- Có ý gì? Bần tăng nghe không hiểu.
Đường Tăng mờ mịt chẳng hiểu gì.
- Ngươi mau đi tìm Ngộ Không đi, mặc Tử Trúc Mạc Y lên người hắn, tránh hắn lầm đường lạc lối.
Quan Âm Bồ Tát không nói thêm gì nữa.
- Vậy thì... được rồi.
Đường Tăng gật đầu, sau đó dưới cái nhìn soi mói ngạc nhiên của Quan Âm Bồ Tát, đột nhiên tiến lên một bước, véo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của Hồng Hài Nhi, cười nói
Tiểu cô nương thật đáng yêu.
Sau đó hắn Thuấn Di một cái trực tiếp rời khỏi Lạc Già Sơn.
Hồng Hài Nhi cũng bị hành vi của Đường Tăng khiến cho không kịp phản ứng, đến một giây sau nàng rít to một tiếng:
- A!!! Đường Tăng, bản đại vương...
- A Di Đà Phật, Hồng Hài Nhi, tĩnh tâm.
Quan Âm Bồ Tát vội vàng tụng kinh, để Hồng Hài Nhi an tĩnh lại.
- Bồ Tát, Đường Tăng hắn véo mặt của ta.
Hồng Hài Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng áp chế lửa giận trong lồng ngực.
- Thiện tai! Thiện tai!
Quan Âm Bồ Tát bất lực lắc đầu
Hắn đã không còn là Kim Thiền Tử nữa. Xem ra, Thánh Kinh Sáng Thế của Như Lai có chút biến hóa rồi, ba đồ đệ kia đã không trấn áp được số mệnh của hắn.
- Bồ Tát, người nói gì vậy? Tại sao ta nghe mà không hiểu gì cả?
Hồng Hài Nhi mờ mịt chẳng hiểu gì.
Quan Âm Bồ Tát hơi lắc đầu, không giải thích, những người khác có lẽ không rõ lắm, nhưng nàng thường hay đi theo bên cạnh Như Lai, đại khái cũng biết được một chút: Để Tôn Ngộ Không và đám Trư Bát Giới bái Đường Tam Tạng làm sư, thật sự chỉ vì bảo vệ hắn thỉnh kinh thôi sao?
Sự việc căn bản không đơn giản như vậy.
Hiện giờ Quan Âm Bồ Tát cảm thấy, đồ đệ của Đường Tăng dường như ít đi một chút.
Ý nghĩ này mới xuất hiện, một Phật Quang đột nhiên giáng lâm xuống Lạc Già Sơn, hóa thành bóng dáng của Như Lai Phật Tổ, cùng lúc đó thời gian của cả Lạc Già Sơn như lắng đọng lại, biểu tình của Hồng Hài Nhi đông cứng, những lá trúc bay xuống cũng bất động trong không trung, hồ nước cũng không dao động nữa, chỉ có Quan Âm Bồ Tát không bị ảnh hưởng.
- Bái kiến Phật Tổ.
Quan Âm Bồ Tát vội vàng đứng dậy hành lễ.
Như Lai Phật Tổ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu:
- Quan Âm, ngươi đi tới Hỏa Diệm Sơn tìm Ngưu Ma Vương, hỏi hắn có nguyện ý cùng Đường Tam Tạng đi Tây Thiên bái Phật lấy kinh không.
- Vâng, Phật Tổ.
Quan Âm Bồ Tát cung kính trả lời, tia từ bi trong mắt càng thâm sâu hơn.