- Tên kia là ai?
- Quá đáng!
- A di đà phật, tĩnh tâm!
Lão phương trượng bỗng nói to một câu phật hiệu.
Đám hoà thượng như đang tức giận đều yên tĩnh lại.
Đường Tăng lập tức kinh ngạc nhìn lão hoà thượng một cái, vừa hay thấy được vẻ tức giận loé lên trong mắt lão hoà thượng rồi biến mất.
Điều này khiến Đường Tăng thở phào một hơi. Còn tưởng lão hoà thượng này thật sự tâm tĩnh lặng như nước, chỉ cần ngươi nổi giận là tốt rồi!
- Đinh! Bây giờ thông báo nhiệm vụ chính, bảo vệ Cẩm Bào Cà Sa không rời khỏi tay hai mươi tư giờ, thượng 100 điểm kinh nghiệm.
Bỗng nhiên âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên.
Đường Tăng mắt sáng ngời, có nhiệm vụ là tốt rồi. Có nhiệm vụ nghĩa là có điểm kinh nghiệm.
Đồng thời Đường Tăng cũng đoán rằng nơi này hẳn chính là nơi mà lão hoà thượng thèm muốn Cẩm Bào Cà Sa của Đường Tăng.
- Phật hữu, xin hãy đi theo lão nạp.
Lão phương trượng nhẫn nhịn mà đưa đám người Đường Tăng vào trong một toà gác chuông lẻ loi một mình.
- Nơi này cũng không tệ! Hãy mang hết đồ ngon ở chỗ các ngươi tới đây đi.
Đường Tăng nói.
Nhưng lần này lão phương trượng không hề di chuyển, chỉ mỉm cười nói:
- Đồ ăn ở đây không miễn phí.
- Không phải là tiền sao? Bần tăng có là được.
Đường Tăng nói, định ăn cơm chùa.
- Phật hữu hiểu nhầm rồi. Nói tới tiền sẽ tổn hại tới tình cảm đó.
Lão phương trượng mỉm cười nói.
Đường Tăng tức thì nhíu mày nhìn lão hoà thượng, lòng đã đoán được đại khái quyết định của lão, thầm thán phục, quả nhiên khó mà thay đổi được những sự kiện chính của Tây Du Ký.
Nhưng Đường Tăng tin rằng với sự xuất hiện của hắn, hiệu ứng cánh bướm chắc chắn có thể sinh ra.
- Lão hoà thượng, nếu nói tiền bạc gây tổn hại tình cảm, vậy mau đưa đồ ăn tới đi.
Tôn Ngộ Không nói.
Lão phương trượng lại mỉm cười nhìn Đường Tăng, xác thực mà nói thì là nhìn Cẩm Bào Cà Sa trên người Đường Tăng:
- Lão nạp không có yêu cầu cao siêu gì, chỉ cần phật hữu đưa áo cà sa trên người cho lão nạp, các ngươi muốn ăn gì thì có thể ăn nấy, muốn ở bao lâu thì ở.
- Ồ?
Tôn Ngộ Không liền kinh ngạc nhìn chiếc áo cà sa trên người Đường Tăng. Với tầm mắt của mình, hắn tất nhiên biết đó là một chiếc áo cà sa bất phàm.
- Lão hoà thượng, hình như ngươi nghĩ hơi bị nhiều nhở?
Đường Tăng vung tay luôn:
- Ngộ Không, quăng lão ra!
- Ơ?
Tôn Ngộ Không sửng sốt, rồi quay sang nhìn lão phương trượng.
Lão phương trượng lập tức biến sắc mặt:
- Phật hữu có ý gì vậy?
- Ngộ Không, sư phụ khá nghi ngờ năng lực làm việc của con đó.
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không.
- Sư phụ tha lỗi, đệ tử quăng lão ra ngay!
Tôn Ngộ Không vội vàng thò một tay xách lão phương trượng lên, rồi ném ra ngoài cửa.
Lão phương trượng ngã thẳng xuống đất, hai tay hai chân chổng lên trời.
- Sao các ngươi lại đánh người thế?
- Phương trượng, người không sao chứ...
Mấy hoà thượng trẻ tuổi vội vàng đỡ lão phương trượng lên, đồng thời phẫn nộ nhìn Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.
- Bần tăng đánh người đó, làm sao? Ngươi cắn bần tăng à?
Đường Tăng vênh mặt lên, khinh miệt nhìn đám hoà thượng trẻ tuổi.
Long Quy mà tiểu bạch long hoá thành thấy vậy, cằm suýt thì rơi xuống đất. Trời ơi, đây quả thực là cao tăng sẽ tới Tây Thiên thỉnh kinh ư?
- Ngươi... Ngươi...
Mấy hoà thượng giận không nhịn được.
- Chúng ta về thôi!
Lão phương trượng hừ một tiếng, khập khiễng đi về. Không ngờ lão lại nhẫn nhịn được.
- Phương trượng...
Mấy hoà thượng kia cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao như vậy rồi mà phương trượng vẫn nhịn?
Sau khi mấy hoà thượng kia đi rồi, Đường Tăng vội vàng chạy tới cửa nhìn ngó, rồi nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, đi xem có gì ngon không, khất thực mấy món chay. Nhớ kỹ, nhất định phải có thịt!
- Thịt? Vâng, sư phụ chờ!
Tôn Ngộ Không đáp lời.