Nguồn:
-----------------
- Ngươi thối lắm!
Tôn Ngộ Không lập tức giận dữ:
- Các nàng là hài nhi của lão Tôn ta.
- Ngươi không nên nói lung tung.
Tử Lan cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, ôm thật chặt Hồng Nhi, lo lắng bị Ngọc Đế cướp đi.
Chỉ có điều nàng dù sao cũng là “đi làm” ở Thiên Đình, không dám thật sự cùng Ngọc Đế xé rách mặt, nàng cũng không có thực lực như Tôn Ngộ Không vậy.
- Ngươi trở về đi.
Đường Tăng trực tiếp cự tuyệt nói.
- Chuyện này...
Ngọc Đế khó xử, bảo hắn yên tâm vứt bỏ bảy nữ nhi của mình, nếu là người khác, hắn khẳng định đã một cái tát đánh tới, đồng thời muốn cho chém đầu trên Tiên Đài.
Nhưng đối mặt với Đường Tăng, Ngọc Đế đã mất đi dũng khí tranh đấu.
- Kiếp trước và kiếp này đã không phải cùng một người, đi qua là đã qua, người kiếp này không còn là người trước kia nữa.
Đường Tăng mở miệng, cứ tự nhiên như vậy lại có từng đợt thiền âm vang vọng, gột rửa trong lòng.
Một ít vài có chút tin phật, lại có loại cảm giác giống như được xối nước vào đầu.
Nhưng đám người Ngọc Đế có đạo tâm kiên cố, nó lại không ảnh hưởng nhiều.
- Bất kể thế nào, các nàng dù sao cũng là nữ nhi của trẫm, không quan tâm các nàng luân hồi đến nơi nào, trẫm đều phải tìm các nàng trở về, đưa các nàng về nhà.
Ngọc Đế kiên định nói.
- Thối lắm, Hoa Quả Sơn của ta mới là nhà của các nàng.
Tôn Ngộ Không quát:
- Ai muốn tranh đoạt hài như của lão Tôn ta, ta liều mạng với hắn!
- Nói phải có chứng cứ.
Sa Tăng nói.
- Đúng vậy, Ngọc Đế lão đầu, theo lão Trư ta, nếu ngươi nói các nàng là bảy tiên nữ, vậy ngươi có chứng cứ gì không?
Trư Bát Giới ưỡn bụng hỏi.
- Có chứng cứ!
Ngọc Đế lật tay, lấy ra một cái gương.
- A?
Tôn Ngộ Không nhíu mày, hình như nhìn ra cái gì.
- Tam Sinh kính? Thật sự không hổ danh là chí tôn của Tam giới, thậm chí ngay cả Tam Sinh kính cũng có thể lấy được.
Ngưu Ma Vương thở dài nói.
Dương Thiền nhìn ra Đường Tăng đang nghi ngờ, giải thích:
- Tam Sinh kính, có người nói có thể soi ra tam sinh tam thế của một người, biết được kiếp trước kiếp này, thậm chí có thể khiến cho người ta sớm thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, đồng thời sẽ không phát sinh xung đột với ý thức của kiếp này.
Tử Lan nghe vậy, mặt thoáng đổi sắc, nếu như các con của nàng thật sự là bảy tiên nữ, nếu các hài tử thật sự sớm thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, có thể thật sự theo Ngọc Đế rời đi hay không?
Bởi vì bất kể là Hồng Nhi, hay sáu Hồ Lô nhỏ còn chưa có ra đời, ý thức kiếp này còn rất yếu, nếu như hiện tại lại thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, sợ rằng cảm giác của các nàng đối với phụ mẫu kiếp này đặc biệt yếu.
Nói vậy...
- Ngộ Không...
Tử Lan lo lắng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, vẻ mặt khẩn trương, đặc biệt lo lắng sẽ mất đi con của mình.
- Hừ, Ngọc Đế lão nhi, đừng nhận người thân lung tung, lão Tôn ta khuyên ngươi lập tức rời đi, bằng không đừng trách lão Tôn ta không khách khí!
Tôn Ngộ Không cũng nghĩ đến lợi hại trong đó, giọng nói cũng cường ngạnh.
Ngọc Đế đã khẳng định như vậy, hẳn có nắm chắc rất lớn.
Hơn nữa không quan tâm bảy hài nhi của hắn có đúng là bảy tiên nữ chuyển thế hay không, nếu như thật thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, tình cảm của các nàng đối với cha mẹ kiếp này đều sẽ rất yếu.
Bởi vì các nàng còn chưa có thích ứng với cuộc đời này, nếu như hiện tại lại thức tỉnh, các nàng chỉ sẽ cảm thấy mình giống như là nằm mơ một giấc mộng mà thôi.
- Cái gì mà Tam Sinh kính với Tứ Sinh Kính, bần tăng làm sao biết được thật hay giả?
Đường Tăng bĩu môi nói.
- Sư phụ, đó là thật...
Trư Bát Giới mở miệng, nhưng còn chưa nói hết, đã bị Đường Tăng trừng mắt trở lại.
- Đường Tăng Phật tổ, ngươi có thể tự mình kiểm tra, trẫm không cần thiết phải lừa ngươi.
Ngọc Đế nói, run tay lên ném Tam Sinh kính về phía Hoa Quả Sơn.
Tam Sinh kính kéo theo lưu quang bay tới, bị Đường Tăng tiếp được.
Đường Tăng liếc mắt nhìn Ngọc Đế, lại đưa mắt nhìn vào cái gương trong tay.
Cái gương này không khác mấy với cái gương đồng bình thường, mặt gương thoáng vặn vẹo và mơ hồ, cầm trong tay cũng không cảm giác được pháp lực gì dao động, lại giống như vật phàm vậy.
Song khi Đường Tăng đang muốn đưa pháp lực vào bên trong, đột nhiên mặt gương nổi gợn sóng, sau đó một hòa thượng toàn thân phát ra phật quang màu vàng kim, mặt mũi hiền lành xuất hiện ở trong gương, đối diện với Đường Tăng.
Trong nháy mắt, trong đầu Đường Tăng tuôn ra một ký ức, ký ức này lại giống như vốn của riêng mình, nhưng vào lúc này mới chậm rãi nổi lên.
Lại giống như người mất trí nhớ đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia vậy, đặc biệt quỷ dị.
Hòa thượng bên trong Tam Sinh kính tên là Kim Thiền Tử, là thần linh hỗn độn trời sinh cường đại, sau khi xuất thế bản thân xông xáo rất lâu, cuối cùng gặp được Như Lai Phật Tổ.
Hắn theo Như Lai Phật Tổ thẩm tra theo danh sư, lang bạt trong thiên địa, cuối cùng xông ra thanh danh hiển hách.
Cuối cùng, thế giới thượng cổ nghênh đón tai họa lớn, từ trong hỗn độn hạ xuống Ma tổ gây tai họa và rắc rối thế giới thượng cổ, đồng thời Thiên Đế chế luyện mười con Kim Ô muốn tinh lọc thế giới.
Mà ở cùng thời kì này, Thập Đại La Sát hoành hành, khi đó thật sự là trời đất mù mịt, thời điểm đó thế giới thượng cổ là một chỉnh thể, cũng không phân chia Nhân Gian giới và Tam giới, chỉ có một thế giới thượng cổ, chỉ có một mảnh đại lục bao la.
Mãi đến khi cuối cùng bạo phát cuộc chiến của các thần, đánh cho thế giới thượng cổ vỡ, diễn hóa thành Tam giới, mới xuất hiện Thiên giới và Nhân giới, còn có Địa giới.
Đường Tăng cảm giác mình giống như là mình đi một lượt trong thế giới thượng cổ, tự mình thể nghiệm từng bước đi của một cuộc đời kia.
Cuối cùng, hắn bị Như Lai Phật Tổ tính kế, hắn cam tâm tình nguyện tiến vào luân hồi, chỉ vì để chứng minh cho Như Lai Phật Tổ thấy, đạo của hắn mới là chính xác.
Hình ảnh đến nơi đây kết thúc, Đường Tăng phục hồi lại tinh thần, không khỏi thổn thức, đồng thời âm thầm kinh ngạc nghi ngờ, mình xem được rốt cuộc là kiếp trước của Kim Thiền Tử, hay kiếp trước của mình?
Chẳng lẽ mình vốn chính là Kim Thiền Tử? Điều này có thể sao? Mình chính là người xuyên qua.
Lại ở thời điểm Đường Tăng cho rằng Tam Sinh kính đã kết thúc, trên mặt kính lại xuất hiện một người thanh niên, đang đối diện với hắn.
Hai người giống như là thần giao cách cảm vậy, hình như có thể nhìn thấy được bí mật ở sâu tận trong đáy lòng đối phương.
- Ầm!
Tay Đường Tăng cầm Tam Sinh kính đột nhiên nắm chặt, đúng là muốn trực tiếp bóp nát Tam Sinh kính.
- Dừng tay!
Ngọc Đế khẩn trương, vội vàng quát lên.
Nhưng tai Đường Tăng không nghe thấy, hắn đang mở to hai mắt nhìn người thanh niên trong Tam Sinh kính, người thanh niên kia chính là hắn ở trên địa cầu, cùng diện mạo của hắn hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng gương mặt đó, hắn làm sao có thể quên?
Khi thấy thống qua mắt của người thanh niên trong Tam Sinh kính, vô số hình ảnh cuộc sống ở trên địa cầu giống như bộ phim được tua nhanh, gần như là trong thời gian ngắn đã kết thúc toàn bộ hai mươi bốn năm, vô cùng rõ ràng.
Trước thời khắc cuối cùng kết thúc, hắn vừa tốt nghiệp đại học, cầm bằng tốt nghiệp đại học vừa nhận đi ra khỏi cửa trường.
Hình ảnh đến nơi đây lại kết thúc, nhưng Đường Tăng lại thật lâu không có phục hồi lại tinh thần, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn chuyển kiếp tới lâu như vậy, nhưng trước sau không nghĩ ra được, mình cuối cùng làm sao lại xuyên qua.
Sau khi chuyển kiếp tới, hắn chỉ biết là mình vốn là một người địa cầu, sau khi tỉnh lại đã là Đường Tăng.
Nhưng hắn lại cũng không tự chủ được, không nhớ ra mình là, thế nào chuyển kiếp tới, có đôi khi cho dù muốn nhớ lại địa cầu, lực chú ý cũng sẽ bị chuyện khác thu hút.
Cho tới bây giờ, khi nhìn Tam Sinh kính, hắn mới đột nhiên nhớ tới mình cuối cùng làm sao lại xuyên đến thế giới Tây Du?
Trước khi xuyên qua, hắn cũng không có ngủ, cũng không có chết, càng không có nhảy xuống vách núi và bị điện giật, nhưng trước đó hắn lại chưa bao giờ từng nghĩ vấn đề này, chỉ biết là mình xuyên qua.
Cho tới giờ khắc này, sau khi nhìn Tam Sinh kính, hắn mới đột nhiên phát hiện ra, trước khi mình xuyên qua hình như là đang đi đường.
Như vậy, trước khi mình xuyên qua đã gặp được cái gì?