Hệ thống nhắc nhở.
- Tao biết rồi. Tao là người tốt mà, làm sao sẽ giết lầm người vô tội được?
Đường Tăng nói tiếp:
- Ngẫu mễ đầu phát, nếu như giết địch nhân thì không tính là giết lầm kẻ vô tội nhỉ?
Hệ thống im lặng chừng một phút đồng hồ mới hồi đáp:
- Trải qua sự tính toán của hệ thống, nếu như địch nhân thì không thể coi là vô tội.
- Ngẫu mễ đầu phát!
Đường Tăng nghe vậy, liền trưng ra cái mặt từ bi giả hiệu rồi tuyên một câu Phật hiệu thật to.
Sau đó hắn nhìn xác con ngựa trắng đang nằm trên đất, thầm than xem ra lộ trình kế tiếp hắn phải cuốc bộ rồi.
May mắn là kiếp trước hắn đã xem qua truyện Tây Du Ký nên biết rõ sau này sẽ có Bạch Long Mã để cưỡi, bằng không thì hắn cũng sẽ không đánh chết con ngựa này.
Khoác hành trang lên vai, Đường Tăng chọn đại một hướng rồi đi khỏi nơi đây, hắn chẳng dám băng qua cánh rừng nữa mà sẽ ngủ một đêm ở bìa rừng.
Nửa canh giờ sau, Đường Tăng tìm được nơi tránh gió, tạm ở một đêm.
- Ngẫu mễ đầu phát. Cuộc sống ăn gió nằm sương bắt đầu rồi!
Một đêm này Đường Tăng chẳng biết mình có ngủ hay không, gió thổi cỏ lay một tí thôi là hắn đã giật mình tỉnh giấc rồi.
Dù sao nơi này là bìa rừng của Mãnh Hổ Sâm Lâm, hơn nữa thế giới này có yêu quái nên hắn phải cẩn thận mới được.
Rốt cục, gần hừng sáng thì Đường Tăng mới thiếp đi chừng một canh giờ, mặt trời mọc là đã tỉnh.
- Đường thỉnh kinh, tiếp tục nàooo…!!!
Đường Tăng ăn một chút lương khô rồi tiếp tục xuất phát. Lần này hắn vô cùng cẩn thận tiến vào Mãnh Hổ Sâm Lâm, chầm chậm vượt qua gian khó.
Cũng may Cẩm Bào Cà Sa chất lượng không tệ, bằng không thì chắc hắn đã trầy da tróc vảy nhiều lắm.
Chẳng biết là vận khí lên cao hay sao mà lần này chẳng gặp con hổ nào, thậm chí ngay cả một con mãnh thú hơi mạnh một chút cũng chẳng thấy.
Chỉ là khi sắp ra khỏi Mãnh Hổ Sâm Lâm thì hắn gặp một con rắn độc mà thôi.
Chẳng thèm quát tháo, Đường Tăng đập con rắn một trượng nát người, thu thêm một tí điểm kinh nghiệm.
- Rắn dù nhỏ cũng là điểm kinh nghiệm nha!
Đường Tăng nghĩ như vậy nên tâm trạng vô cùng thoải mái.
Rốt cục, chừng ba giờ chiều thì Đường Tăng đi ra Mãnh Hổ Sâm Lâm.
- Keng… kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, đã vượt qua kiếp nạn thứ nhất Độ Quá Mãnh Hổ Sâm Lâm. Thưởng: 50 exp.
Hệ thống vang lên thông báo.
Đường Tăng liền mừng rỡ, hớn hở:
- Rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ hắn đã có 58 điểm kinh nghiệm, có thể coi là nhà giàu mới phất.
- Hệ thống, tao muốn lên cấp!
Ngay lập tức Đường Tăng liền yêu cầu thăng cấp. Vì chỉ có thăng cấp thì thể chất mới có thể cường đại hơn.
-Keng… Lên cấp thành công!
Hệ thống phát thông báo xong, trong nháy mắt Đường Tăng cảm giác được một lực lượng mênh mông tràn vào trong cơ thể, đồng thời hắn cảm giác gân cốt, cơ bắp nhanh chóng mạnh mẻ hơn rất nhiều.
Chỉ nửa giây, Đường Tăng liền cảm giác lực lượng của mình tăng lên ít nhất gấp đôi, độ linh hoạt, tốc độ phản ứng cũng mạnh mẻ hơn.
Tai thính mắt tinh, linh giác càng thêm rõ ràng, tựa hồ trời đất càng sáng tỏ, mắt nhìn được xa hơn.
Hiện tại hắn, một quả đấm nặng tới chừng hai trăm cân.
Nếu như hai tay hợp lực, gồng hết sức thì Đường Tăng nghĩ hắn có thể nâng vật nặng chừng năm trăm cân.
- Cảm giác này thật là tốt!
Đường Tăng siết tay, cảm giác vô cùng khỏe khoắn. Nếu như lúc này hắn gặp lại con mãnh hổ kia, hắn tự tin mình có thể thắng, thậm chí có thể giết chết nó nữa.
Lúc này tin tức của Đường Tăng đã biến thành:
Kí chủ: Đường Tăng
Siêu Cấp Đường Tăng: cấp 4 (38/40 điểm)
Điểm kinh nghiệm: 38
Kỹ năng: Trọn bộ kinh Phật phàm cấp.