Nguồn:
-----------------
Đường Tăng tiến vào Thiên Đình, cũng không có trì hoãn, trực tiếp truy tung khí tức của Hoắc Tuấn Đạo Tổ.
- Bạch!
Lại một lần thuấn di, Đường Tăng xuất hiện ở trên một tiên sơn, đang chuẩn bị tiếp tục thuấn di, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một thân ảnh.
Kia là một nữ nhân, đang chậm rãi từ trong hồ đi ra.
Hồ nước lưu chuyển thụy quang, rất là bất phàm, mà càng bất phàm chính là nữ nhân kia, nàng chỉ hất lên một cái áo sa mỏng, mái tóc ướt sũng rủ xuống thắt lưng.
Nhìn từ phía sau, tấm lưng kia cực kỳ hoàn mỹ, đường cong mỹ diệu, da thịt óng ánh như ngọc.
Quá đẹp, Đường Tăng nhìn thoáng qua liền mắt lom lom, nhịp tim gia tốc trước nay chưa từng có, vẻn vẹn một chút hắn liền biết, tình yêu của hắn đến rồi!
Theo bản năng đi về phía trước mấy bước, Đường Tăng nhìn thấy bên hồ có một đóa hoa phát ra thất thải quang mang, vội vàng thu Cửu Hoàn Tích Trượng vào Tiên giới, sau đó hái đóa hoa kia đi.
Đồng thời, trên người hắn lóe lên quang mang, cà sa trong nháy mắt biến thành trường bào màu trắng, tóc cũng dài ra, một cái chớp mắt liền từ hòa thượng biến thành thanh niên anh tuấn, uy vũ bất phàm.
Làm xong hết thảy, Đường Tăng hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đi qua.
Cùng lúc đó, nữ nhân phía trước hình như có nhận thấy, vội vàng quay đầu.
Lập tức... hai người đều sợ ngây người.
Đường Tăng há to miệng, trợn mắt hốc mồm, hắn nhìn thấy cái gì?
Nữ tử trước mắt hoàn toàn chính xác mỹ lệ vô song, trên thân còn có một cỗ quý khí, quả thực là trời sinh thượng vị giả.
Ngoài ra, nữ tử này chỉ khoác một kiện sa mỏng hơi mờ, bên trong không mặc gì, Đường Tăng nhìn qua liền thấy hết.
Mà những này không phải chủ yếu nhất, chân chính để Đường Tăng trợn mắt hốc mồm là, hắn biết nữ tử này, hơn nữa ấn tượng khắc sâu.
Nàng rõ ràng là một trong hai chủ nhân của Thiên đình... Vương Mẫu nương nương!
Mà Vương Mẫu kinh ngạc đến ngây người là, nàng nhìn thấy thanh niên kia rất quen mặt, lại nhất thời nhớ không ra là ai, vậy mà hái thánh liên mình trồng hơn ba nghìn năm, đây chính là tâm huyết của nàng a!
Bất quá Đường Tăng còn không biết hết thảy, sau khi hắn nhận ra nữ nhân này là Vương Mẫu nương nương, sửng sốt một chút, cảm giác đột phát vừa rồi lại không có biến mất.
Đặc biệt là phối hợp gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, hắn cảm giác bóng lưng trước đó càng đẹp, hắn lần thứ nhất phát hiện, nguyên lai Vương Mẫu nương nương xinh đẹp như vậy.
- Tiên tử mỹ lệ,
Đường Tăng cuối cùng mở miệng:
- Ngươi thật sự quá đẹp, tựa như đóa hoa này, để cho ta lần đầu tiên nhìn thấy liền muốn hái xuống, hiện tại ta tặng nó cho ngươi, chúng ta kết giao đi.
Lúc này Vương Mẫu nương nương rốt cục kịp phản ứng, đồng thời cũng ý thức được mình cơ hồ không có mặc quần áo, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, sau đó trên người lóe lên quang mang, khôi phục bộ dáng của Thiên Đình chi mẫu.
Cùng lúc đó, sát khí kinh người từ trên người nàng phát ra:
- Tốt ngươi cái Đường Tam Tạng, dám nhìn lén bản cung tắm rửa, còn hủy thánh liên bản cung trồng, ngươi phải bị tội gì?
- A? Ngươi nói đây là ngươi trồng?
Đường Tăng kinh ngạc nhìn đóa hoa trên tay, hoa này rất giống hoa sen, có lẽ còn không có thành thục, không nhìn kỹ còn nhận không ra.
- Về phần ngươi nói bần tăng nhìn lén ngươi tắm rửa, cái này hoàn toàn là hiểu lầm, xác thực mà nói, đây là duyên phận, bần tăng truy sát một yêu quái, đi ngang qua nơi đây, vừa vặn nhìn thấy ngươi ở nơi này, bóng lưng xinh đẹp của ngươi hấp dẫn ta.
Ánh mắt của Đường Tăng cực nóng, sốt ruột nói:
- Tiên tử, ta cảm thấy, ta khẳng định đã yêu ngươi rồi...
- Oanh!
Bỗng nhiên một đạo kiếm quang kinh khủng từ trong tay Vương Mẫu bộc phát, bổ về phía Đường Tăng.
- Ta sát...
Đường Tăng giật nảy mình, vội vàng tránh ra, kiếm quang kia trực tiếp chém nát phân nửa tiên sơn ở gần đó, tiên sơn như sao chổi lơ lửng trực tiếp thiếu mất một khối.
- Tiên tử ngươi làm cái gì vậy?
Đường Tăng khó hiểu nói.
- Làm gì?
Vương Mẫu tức giận đến thân thể mềm mại phát run:
- Ngươi hủy thánh liên bản cung hao phí ba ngàn năm tâm huyết trồng ra, đồng thời còn dám phạm thượng nhục nhã bản cung, không giết ngươi, uy nghiêm của bản cung ở đâu?
Nói xong, trong tay Vương Mẫu xuất hiện một thanh trường kiếm, lóe lên liền đâm về phía Đường Tăng.
Đường Tăng cong ngón búng ra.
- Đang!
Vương Mẫu liền cảm giác ngọc thủ chấn động, hoàn toàn không nắm vững chuôi kiếm, trường kiếm bị đẩy lùi ra ngoài, cắm sâu vào tảng đá xa xa.
Cả người Vương Mẫu cũng bị đẩy lui bảy tám mét, khiếp sợ nhìn Đường Tăng:
- Sao ngươi lại mạnh như vậy?
- Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.
Đường Tăng khoát khoát tay, sau đó tiếp tục nói:
- Tiên tử, mời tiếp nhận hoa của ta đi, nó đại biểu cho tình yêu của ta đối với ngươi!
- Ngươi...
Vương Mẫu tức giận đến phát run, hỗn đản này, vậy mà cầm đồ vật của mình tán tỉnh mình, trên đời này tại sao có thể có nam nhân vô sỉ như vậy?
Bất quá Vương Mẫu không có tiếp tục xuất thủ, nàng đã khôi phục lý trí, cảm thấy như vậy sẽ chỉ tự rước lấy nhục.
Kỳ thật Vương Mẫu cũng không yếu, tu vi Tiên Đế hậu kỳ, chỉ là nàng không thuộc về loại hình chiến đấu, mà là loại hình am hiểu quản lý, cho nên đối mặt Đường Tăng, cơ hồ không có sức hoàn thủ.
Bây giờ Đường Tăng đã tu luyện Bất Tử Trường Sinh Kinh cùng Bất Diệt Chân Thân Quyết, sinh mệnh lực kinh người, nhục thân phòng ngự vô song.
Ngay cả không sử dụng pháp lực, cũng không sử dụng uy năng ý chí, thực lực của hắn cũng thẳng bức Tiên Đế, huống chi pháp lực của hắn cực kỳ hùng hậu.
Nếu tăng thêm uy năng ý chí, ngay cả Đạo Tổ cũng dám liều mạng, huống chi là Vương Mẫu không am hiểu chiến đấu?
Đường Tăng thấy vẻ mặt của Vương Mẫu phẫn nộ nhìn mình, có chút chột dạ nói:
- Mỹ nữ, bần tăng là thật lòng.
- Ngươi hủy thánh liên của bản cung, còn có mặt mũi nói ngươi thật lòng sao? Ngươi là đang cố ý chọc tức bản cung sao?
Vương Mẫu thật sự là tức giận đến muốn bốc khói.
- Ách, ngươi nói là đóa hoa này sao? Không phải là một đóa hoa sao? Cần phải tức giận như vậy sao?
Đường Tăng thầm nói.
- Một đóa hoa? Ngươi biết đóa hoa này trân quý cỡ nào sao? Toàn bộ Tam giới chỉ có một đóa, bây giờ lại bị ngươi hủy!
Vương Mẫu tức giận nói, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tăng, sau đó nhanh chóng bay mất, nàng lo lắng mình sẽ nhịn không được muốn cùng Đường Tăng liều mạng.
- Ai, ngươi đừng đi a...
Đường Tăng kêu lên.
Nhưng Vương Mẫu mắt điếc tai ngơ, cắn răng nghiến lợi hóa thành quang mang biến mất ở chân trời.
- Không phải là một đóa hoa sao?
- Có nghiêm trọng như vậy sao?
Đường Tăng nói thầm, nhìn thoáng qua hoa sen trong tay, lại nhìn về phía thân cây bên hồ:
- Ý chí của ta có thể cải tạo thực vật, không biết có thể để cho thực vật phục sinh hay không?
Thầm nghĩ, hắn vội vàng đi qua, nối liền hoa sen vào nhành cây.
...
Trong Đâu Suất Cung, đại hỏa trùng thiên, ở trong hỏa diễm, một tiểu gia hỏa nhìn hỏa diễm kinh khủng, khiêng một cái hồ lô rượu còn lớn hơn nàng, một bên uống rượu, một bên ném tiên đan vào miệng.
Không sai, những đồ vật bị nàng ăn như đậu kia, chính là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, có chút là thật lâu trước đó liền luyện chế, vốn là định dùng cho trùng luyện, từ trong đó tinh luyện ra linh vật mình cần.
Nhưng lần này bị tiểu gia hỏa tận diệt, ăn như đậu, nhìn cái bụng nho nhỏ của nàng phình lên liền biết, nàng ăn đến sắp nổ rồi.
- Nấc...
Tiểu gia hỏa ợ một cái, trên người đột nhiên phát ra Phật quang.
- Y a y a...
Tiểu nha đầu còn ngâm nga ca khúc không biết tên, không biết là say hay thế nào, đi tới đi tới, đụng về phía bức tường.
- Oanh...
Kết quả bức tường kia bị va sụp, tiểu gia hỏa lảo đảo ngã sấp xuống, bất quá thân thể còn chưa rơi xuống đất lại giống như quỷ nhập đứng lên, trái một bước, phải một bước, tựa như đánh Tuý Quyền.
- Oanh...
Một cái giá đỡ chứa đồ vật bị nàng đụng đổ, phía trên có thật nhiều vật dễ cháy rơi xuống, để đại hỏa cháy càng mạnh hơn.