Nguồn:
-----------------
Nữ tử Bạch Hồ cùng Nhiếp Tiểu Thiến tập thể mộng bức, lập thể mộng bức, tả hữu mộng bức, khoa trương mộng bức!
Tình huống như thế nào a? Đây là ngu xuẩn ở đâu ra?
Ngoài ngàn mét, vẻ mặt của Đường Tăng cũng mộng bức: Dựa vào, ngươi cái Lưu Ngạn Xương ngu ngốc này, vị kia là yêu quái, không phải quỷ a! Ngươi qua đây, bần tăng cam đoan không ngươi đánh chết!!
Bất quá Đường Tăng lại không biết vì nguyên nhân gì, vậy mà không có ngăn cản, dự định xem tiếp.
...
- Tiểu Thiến, ngươi là toàn bộ của ta, cả đời của ta, vì ngươi cam tâm chịu khổ, vì ngươi cả đời bận rộn, nhưng ta nghĩa vô phản cố!
Lưu Ngạn Xương ở trước mặt nữ tử Bạch Hồ, vẻ mặt thâm tình nói:
- Ta biết hiện tại ngươi đã không phải là người, nhưng ta không ngại, coi như chúng ta không phải đồng loại, nhưng chỉ cần chúng ta thực tình yêu nhau, thì không có gì có thể ngăn cản chúng ta.
Lưu Ngạn Xương nói rất dõng dạc, dùng tình cực sâu, giống như diễn viên được trải qua huấn luyện bài bản, con mẹ nó ai nói hắn là thư sinh cổ hủ, bước ra đây, xem ta có giết chết ngươi hay không, nói đến nữ tử Bạch Hồ cũng có chút cảm động, nhưng Lưu Ngạn Xương nói, lại là danh tự một nữ nhân khác a.
- Tiểu Thiến, ta tìm ngươi cả đời, ngươi nguyện ý đi theo ta không?
Cuối cùng, Lưu Ngạn Xương vươn tay, vẻ mặt thâm tình nhìn nữ tử Bạch Hồ nói.
Nhiếp Tiểu Thiến núp ở trong bóng tối há to miệng, bất quá vẫn nhịn được không có hiện thân.
Nữ tử Bạch Hồ mặt không thay đổi nhìn Lưu Ngạn Xương, không nói một lời.
Lưu Ngạn Xương có chút khẩn trương, cũng có chút sốt ruột, trước đó sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là chờ mong.
Lưu Ngạn Xương là thật chờ mong, nữ tử mỹ lệ như vậy, nếu thật sự có thể trở thành thê tử của mình, cũng rất không tệ, xem như quỷ lại như thế nào? Chính như Thần Tiên nói, đều là nữ nhân, vẫn có thể hầu hạ nam nhân nha.
Thấy nữ tử mỹ lệ trước mắt không nói chuyện, Lưu Ngạn Xương tiếp tục nói:
- Tiểu Thiến, theo ta đi, được không? Ta cam đoan sẽ toàn tâm toàn ý yêu ngươi, ta sẽ coi ngươi là trân bảo, sủng nịch ngươi, yêu ngươi!
- Thế nhưng ta không phải tiểu Thiến của ngươi.
Nữ tử Bạch Hồ cuối cùng mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe, khóe miệng kìm lòng không được mỉm cười.
- Ngươi không cần phủ nhận, ta biết...
- Ta không phải Nhiếp Tiểu Thiến, ta là Bạch Vô Song, ngươi nhận lầm người.
Nữ tử Bạch Hồ Bạch Vô Song bổ sung nói.
- A?
Lưu Ngạn Xương lập tức mộng bức, cực kỳ xấu hổ!
Tình huống như thế nào a.
Bạch Vô Song cười lạnh, quả nhiên lại là một nam nhân phụ lòng sao? Vừa vặn hút tinh huyết cùng linh hồn của nam nhân này chữa thương.
Đúng lúc này trong đầu Lưu Ngạn Xương vang lên thanh âm của Đường Tăng:
- Tiểu Lưu, ngươi nói chỉ là gọi sai tên, ngươi yêu chính là nàng, cố lên, nếu cua Bạch Vô Song tới tay, bần tăng dạy ngươi pháp thuật, ban cho ngươi cơ hội thành tiên! Yên tâm, hết thảy có bần tăng!
Lưu Ngạn Xương lập tức mừng rỡ, trong mắt xuất hiện lửa nóng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Vô Song cùng Nhiếp Tiểu Thiến, đột nhiên quỳ một chân trên đất, một phát bắt được tay nhỏ mềm mại của Bạch Vô Song, kích động nói:
- Vô Song, thật là nàng? Quá tốt rồi, nguyên lai vị Thần Tiên kia nói là thật!
-!!!
Nhiếp Tiểu Thiến cùng Bạch Vô Song lập tức mộng bức, sợ ngây người!
Lần này lại là tình huống như thế nào a? Ngươi chuyển hướng cũng quá nhanh đi, hai nữ hoàn toàn phản ứng không kịp, thậm chí Bạch Vô Song bị nắm tay nhỏ đầu óc cũng chập mạch không vận chuyển.
- Vô Song, kỳ thật vừa rồi ta gọi là ngươi a, thật xin lỗi, ta chỉ là quên đi tên của ngươi, nhưng nữ nhân ta yêu là ngươi, xin ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta yêu ngươi thiên địa chứng giám! Nếu như có nửa câu nói dối, Lưu Ngạn Xương ta nguyện bị trời đánh ngũ lôi!
- Ầm ầm...
Bỗng nhiên bên ngoài nổi lên mưa to, điện thiểm Lôi Minh.
Trong Lan Nhược tự, Nhiếp Tiểu Thiến cùng Bạch Vô Song giật nảy mình, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Lưu Ngạn Xương cũng giật nảy mình, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nói:
- Vô Song ngươi nhìn thấy không? Đây là thiên địa chứng kiến tình yêu của chúng ta, ta mới vừa nói nếu như có nửa câu nói dối, liền để ta tiếp nhận ngũ lôi oanh đỉnh, hiện tại mặc dù sét đánh trời mưa, lại không có oanh ta, nói rõ ta không có nói sai.
- Ầm ầm...
Bên ngoài lôi điện lợi hại hơn, mưa càng rơi càng lớn.
Bạch Vô Song bỗng nhiên biến sắc, trong nháy mắt hóa thành một con hồ ly thuần trắng, vèo một cái trốn vào trong chùa miếu, lưu lại Lưu Ngạn Xương ở tại nguyên chỗ trợn mắt hốc mồm.
- Yêu quái, ra!
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Yến Xích Hà:
- Ta biết ngươi ở bên trong, không cần trốn, thức thời thúc thủ chịu trói, nói không chừng bần đạo có thể mở một mặt lưới!
- Yến Xích Hà đại ca?
Lưu Ngạn Xương sững sờ.
- Lưu Ngạn Xương, đến thời điểm ngươi biểu hiện rồi, Yến Xích Hà là theo đuổi giết Bạch Vô Song, lấy ra bản lãnh của ngươi, nỗ lực hành động, ngăn cản Yến Xích Hà tổn thương Bạch Vô Song, đến lúc đó Bạch Vô Song nhất định có thể cảm động lệ nóng doanh tròng, nói không chừng liền khăng khăng một mực với ngươi! Cố lên, hết thảy có bần tăng!
Trong đầu Lưu Ngạn Xương vang lên thanh âm của Đường Tăng lần nữa.
Lập tức, Lưu Ngạn Xương đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ xông ra Lan Nhược tự, hét lớn:
- Yến Xích Hà, ngươi cút cho ta!
Nhiếp Tiểu Thiến cùng Bạch Vô Song trốn trong Lan Nhược tự đều ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lưu Ngạn Xương.
Bên ngoài Lan Nhược tự, trong mưa to, Yến Xích Hà nhìn thấy Lưu Ngạn Xương, cũng sững sờ:
- Lưu huynh đệ, sao ngươi lại ở nơi này?
- Đừng gọi ta Lưu huynh đệ, ngươi lại muốn truy sát nữ hài ta yêu, ta hận ngươi!
Lưu Ngạn Xương phẫn nộ quát.
- A? Cái...cái ý tứ gì a?
Yến Xích Hà mộng bức, tư duy không theo kịp, hoàn toàn không biết tình huống như thế nào, Lưu huynh đệ này không phải ở Tế Tái quốc sao? Sao chạy đến nơi này rồi?
Đường Tăng vội vàng truyền âm cho Lưu Ngạn Xương, nói Yến Xích Hà truy sát Bạch Vô Song...
Đồng thời Đường Tăng còn thôi diễn ra sự tình trước đó Bạch Vô Song đã làm, còn có tình cảnh của Bạch Vô Song hiện tại, đều nói cho Lưu Ngạn Xương.
Nguyên bản Đường Tăng đối với yêu quái là không nói hai lời, giết lại nói, nhưng Bạch Vô Song chỉ là một tiểu hồ yêu cấp mười lăm, đến cảnh giới như hắn, tiểu yêu cấp mười lăm đã không có lực hút, vì không có điểm kinh nghiệm, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Mặc dù Bạch Vô Song cũng coi là một yêu quái làm nhiều việc ác, nhưng chỉ cần Lưu Ngạn Xương thật có thể cua nàng tới tay, Đường Tăng tin tưởng mình có thể để cho nàng không dám lại hại người.
...
Lưu Ngạn Xương đạt được Đường Tăng mật báo, thì càng phẫn nộ xông vào trong mưa to, vẻ mặt bi phẫn nói:
- Vô Song vô tội, nàng là bị người khống chế, nàng thân bất do kỷ, nàng đã đủ đáng thương, ngươi muốn giết nàng, trước giết ta đi!
Vẻ mặt Lưu Ngạn Xương kiên quyết, nói đến Đường Tăng cũng có chút tin tưởng.
Trong Lan Nhược tự, thân thể mềm mại của Bạch Hồ Yêu Bạch Vô Song chấn động, đôi chân trước theo bản năng đào đất, đôi mắt ngơ ngác nhìn nam nhân trong trời mưa:
- Hắn sao biết ta bị người khống chế?
Đặc biệt là nghe Lưu Ngạn Xương nói nàng cũng là thân bất do kỷ, nàng đã đủ đáng thương, ngươi muốn giết nàng, trước giết ta đi, phương tâm chưa hề rung động qua của Bạch Vô Song, lại đột nhiên run rẩy.
- Ngươi biết không, vì Vô Song, ta đi khắp thiên địa, ta ăn qua bao nhiêu đau khổ, nhưng ta nghĩa vô phản cố!
- Vô Song là hết thảy của ta, không có nàng, ta sẽ không sống được!
Bên ngoài Lan Nhược tự, mưa to như trút nước, đổ vào trên người Lưu Ngạn Xương, nhưng hắn không quan tâm, đang giảng đạo lý với Yến Xích Hà, khẩn cầu Yến Xích Hà buông tha Bạch Vô Song.
Yến Xích Hà sửng sốt tới mấy phút, mới phản ứng được, kinh ngạc nói:
- Lưu huynh đệ, ngươi nói là sự thật?