Nguồn:
-----------------
Đường Tăng lập tức câm nín, có khoa trương tới vậy không?
Nhưng hắn lại không có nửa điểm lo lắng. Mặc dù hắn bỏ đi rất nhiều nhục thân hoạt tử, nhưng cỗ thân xác hiện tại cũng đủ cường đại, mấy thứ như súng này còn chưa thể gây thương tổn cho hắn.
Một đám người từ trung niên tới lão niên mặc áo blue trắng nhanh chóng chen lấn vào, vừa hưng phấn vừa khẩn trương nhìn Đường Tăng.
- Trời ơi, thật sự sống lại!
- Điều này sao có thể?
- Chuyện này không khoa học...
Một đám người trợn to hai mắt.
Đường Tăng mặt không cảm giác nhìn những người này, hắn phát hiện một người trong đó còn đã từng là bạn học của hắn. Mặc dù cô bạn kia đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dựa vào sợi tơ nhân quả, Đường Tăng vẫn nhận ra nàng.
Cô bạn kia gọi là Trương Du Liên, lúc này cũng có chút nghi ngờ nhìn hắn.
- Nhanh nhanh nhanh, gọi bác sĩ Trương tới, nhất định phải nghiên cứu ra bí mật hắn sống lại. Đây tuyệt đối là phát hiện lớn nhất thế kỷ mới.
- Người đã chết lại có thể sống lại, điều này thật sự không tưởng tượng nỏi.
- Máy cắt laser đâu, nhất định phải cắt lấy một ít đồ nghiên cứu...
- Chúng ta nói muốn nghiên cứu hắn trước mặt hắn, có ổn không?
- Sợ cái gì, hắn là cổ nhân ít nhất là hai ngàn năm trước, chắc chắn nghe không hiểu lời chúng ta nói...
Nhưng mà ngay lúc này, Đường Tăng bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói hơi có vẻ khàn khàn nói:
- Trương Du Liên, đã lâu không gặp.
Cả phòng điều dưỡng lập tức yên lặng.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Tăng, trợn mắt há mồm.
Trương Du Liên sửng sốt một chút, sau đó mắt đẹp trợn to, che cái miệng nhỏ:
- Ngươi... Ngươi là...
- Dù sao cũng phải cho cái gối chứ?
Đường Tăng mặt không cảm giác nói, mặc dù bản thân được nằm trong phòng điều dưỡng cao cấp, nhưng trên giường ngay cả chăn gối cũng không có, trên người còn dán đầy máy cảm ứng. Những tên nhà khoa học kia hoàn toàn không đối xử với hắn như người sống.
Một đám chuyên gia giống như gặp quỷ nhìn Đường Tăng.
- Nhường một chút, nhường một chút...
Lúc này bác sĩ Trương chen vào, Trần viện trưởng cũng tới, thấy Đường Tăng đã tỉnh lại, hai người họ trợn mắt há mồm.
- Thật sự sống lại?
- Chuyện này... Thật là không tưởng tượng nổi...
Bác sĩ Trương và Trần viện trưởng chấn kinh tới tột đỉnh.
- Nói đủ chưa? Mau đưa cho anh đây cái gối, thuận tiện tháo hết mấy thứ trên người ta ra đi.
Đường Tăng không nhịn được nói.
- Trời ạ, ta không nghe lầm chứ? Hắn lại có thể nói Hán ngữ hiện đại?
Trần viện trưởng cả kinh hỏi.
- Đây tuyệt đối là phát hiện lớn nhất thế kỷ 21...
Bác sĩ Trương cũng lầm bầm nói.
Mặt Đường Tăng lập tức tràn đầy vẻ bực bội, mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng cả người vẫn còn vô lực, tạm thời còn chưa thể động.
Trương Du Liên phản ứng đầu tiên, vội vàng cầm một chút đồ bên cạnh, có chút lo lắng kê đầu cho Đường Tăng.
- Cảm ơn.
Đường Tăng khẽ mỉm cười.
- Không... Không có sao...
Trương Du Liên cho tới bây giờ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, không dám tin nhìn Đường Tăng:
- Ngươi, thật sự là Đường Tằng? Làm sao ngươi biết...
- Năm đó đi dã ngoại cùng một đám bạn, gặp phải mưa to như thác đổ, kết quả bị lạc, không ngờ còn có thể sống lại.
Đường Tăng nói.
- Nói bậy nói bạ, ngươi rốt cuộc là ai?
Trần viện trưởng nói, mặt đầy chất vấn nhìn Đường Tăng. Người này coi ông là kẻ ngu sao? Thân thể trước kia hóa đá rõ rành rành như thế, người này chắc chắn là cổ nhân hai ngàn năm trước.
Đường Tăng mặt không cảm giác, nhìn Trần viện trưởng một cái, nhàn nhạt nói:
- Hôm nay ngươi về nhà, mang nhiều vệ sĩ một chút, cẩn thận không thấy được mặt trời ngày mai.
- Ngươi nói gì?
Trần viện trưởng nhướn mày một cái, vệ sĩ của ông ta thì lại dùng súng chỉ Đường Tăng.
- Đừng nghe hắn nói bậy, hắn vừa mới tỉnh lại, nói bậy nói bạ cũng bình thường.
Trương Du Liên vội vàng ngăn cản Trần viện trưởng.
Trần viện trưởng hung ác trợn mắt nhìn Đường Tăng một cái, không thèm so đó, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, cổ nhân hai ngàn năm trước này lại uy hiếp hắn, thật là "quỷ dị".
Ngay sau đó Trần viện trưởng giật mình, "cổ nhân" này làm sao có thể biết cái từ "vệ sĩ" này được chứ? Quan trọng nhất là Hán ngữ hiện đại hắn nói quá trôi chảy rồi!
Đường Tăng không thèm để ý tới Trần viện trưởng nữa, hoặc có thể nói lần này bị thương quá nặng, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tinh thần còn rất kém, không lâu sau lại ngủ mất.
Mà các chuyên gia thì lại không chút nghỉ ngơi, không ngừng làm đo lường và nghiên cứu thống kê trên thân thể Đường Tăng, hoàn toàn không coi hắn là người sống. Nếu không phải là không cách nào gây thương tích trên thân thể Đường Tăng, những chuyên gia này chắc chắn sẽ cắt xuống một khối thịt để nghiên cứu phân tích.
...
Tổ chín Quốc An, một phần văn kiện được đưa lên, người đàn ông trung niên mặc Đường trang ánh mắt ngưng trọng nhìn văn kiện trên bàn.
- Đường Tằng, người thành phố Kinh Nam, mười ba năm trước đột nhiên biến mất, không thể tra ra hành tung của hắn trên khắp hành tinh, mười ba năm sau lại bị người đào lên từ dưới lòng đất mấy trăm thước...
Người đàn ông trung niên cau mày nhìn tài liệu trước mắt:
- Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!
Trước mặt người đàn ông trung niên có một cái màn hình tinh thể lỏng, hình ảnh trên màn hình chính là Đường Tăng đang ở phòng điều dưỡng, lời mà Đường Tăng nói lúc trước ông ta đều nghe thấy.
- Chẳng lẽ, mười ba năm trước hắn đã có ân oán với Trần viện trưởng?
Người đàn ông trung niên nghĩ thầm trong lòng: "Hoặc là sự biến mất của hắn có liên quan tới Trần viện trưởng...
Lúc này một người thanh niên tông cửa đi vào:
- Tổ trưởng...
- Chuyện gì?
Người trung niên bất mãn hỏi.
- Tổ trưởng, mười phút trước, Trần viện trưởng bị người ám sát.
Thanh niên nói.
- Cậu nói gì?
Người trung niên đứng bật dậy.
- Tổ trưởng không cần lo lắng, chỉ là bị trầy xát ngoài da...
- Tôi không hỏi chuyện này. Cậu nói Trần viện trưởng bị ám sát? Đã xảy ra chuyện gì?
Người trung niên thất kinh chấn động hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình trước mặt.
- Hung thủ chạy mất, nhưng dựa vào các loại tin tức mà phân tích,
Thanh niên do dự một chút nói:
- Có thể là người của con nuôi Trần viện trưởng.
Người trung niên lại không để ý tới chuyện hung thủ là ai, ông ta chú ý là chuyện Trần viện trưởng bị ám sát kìa: "Cổ nhân kia từng nói câu đó, chẳng lẽ là chỉ chuyện này? Là do hắn sắp xếp? Không thể nào, hắn mới tỉnh lại hôm qua, chẳng lẽ hắn còn có thuật phân thân?
...
Đường Tăng ngủ một giấc này chính là ba ngày, ba ngày sau tỉnh lại rốt cuộc có tinh thần hơn nhiều, hơn nữa còn có thể nhúc nhích một chút, mặc dù toàn thân vẫn còn như nhũn ra.
Bởi vì tinh khí thần thiếu sót quá nghiêm trọng, nên ngoại trừ tóc hắn hiện giờ còn là màu xám trắng, thì màu da và mấy thứ khác đã khôi phục lại bình thường.
Lần này tỉnh lại, Đường Tăng phát hiện hắn đã bị đổi lại đồng phục bệnh nhân, chăn gối cái gì cũng không thiếu.
- Ăn một gậy của lão Tôn...
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc mà xa lạ lọt vào trong tai, Đường Tăng mở bừng mắt ra, nhưng phát hiện là âm thanh từ trong ti vi trước giường bệnh truyền ra.
Lúc này trong ti vi đang phát bản Tây Du Ký cũ, Lục Tiểu Linh Đồng đóng vai chính.
- Ngươi tỉnh? Có phải làm ồn tới ngươi không?
Trương Du Liên thấy Đường Tăng mở mắt, vội vàng muốn tắt ti vi.
Nhưng mà Đường Tăng đột nhiên đoạt lấy điều khiển từ xa, cũng không biết hắn nhấn nút gì, ti vi lại tạm ngừng, hình ảnh dừng lại ở phân đoạn Tôn Ngộ Không rơi xuống đất.
Thời điểm Trương Du Liên còn đang kinh ngạc tu vi cũng có thể tạm ngừng, thì cả phòng điều dưỡng biến thành một màu đen nhánh, chỉ còn lại ti vi vẫn sáng.
- Sao lại cúp điện rồi?
Trương Du Liên cau mày nói.
Ngay tại lúc này, trong ti vi, Tôn Ngộ Không đột nhiên xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Đường Tăng:
- Sư phụ? Sư phụ, là người sao?
Trương Du Liên chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược lên, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
- Các con ở đâu?
Đường Tăng mặt không cảm giác hỏi.
- Con cũng không biết mình ở đâu, hai ngàn năm trước, hỗn độn vô tận đột nhiên bùng nổ tia sáng chói mắt, con và các sư đệ cũng lâm vào ngủ say.
Trong ti vi, Tôn Ngộ Không trả lời.
Trong lòng Đường Tăng trầm xuống.
- Nhưng mà sư phụ đừng lo lắng, chúng con không có sao, sư nương đi cùng ba mắt rồi, chắc cũng không sao, sư phụ nhanh tới thức tỉnh bọn con, chúng con chờ người...
Âm thanh của Tôn Ngộ Không nói tới đây là ngừng, ánh đèn trong phòng điều dưỡng sáng lên, hình ảnh trên ti vi lại tiếp tục bình thường, giống như mọi chuyện lúc trước chỉ là ảo giác.
- A a a!!!
Lúc này Trương Du Liên mới đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, sau đó hoảng sợ chạy ra ngoài.
Đường Tăng nhìn cửa một cái, không để ý đến nàng, nhưng trong lòng đang suy tư, đám người Tôn Ngộ Không lại lâm vào ngủ say, đây là vì sao?
- Theo như lời Ngộ Không, thì Thiền nhi hẳn là không ngủ say, ba mắt cũng không ngủ say, những người còn lại có thể cũng không ngủ say, hình như chỉ có nhóm Ngộ Không, Bát Giới là lâm vào ngủ say?
Đường Tăng giống như đoán ra chuyện gì, bởi vì những người lâm vào ngủ say một cách khó hiểu, hình như đều liên quan tới chuyện thỉnh kinh.
Lúc này ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân, sau đó lại có một đám người cầm súng đi tới phòng điều dưỡng, cau mày nhìn khắp căn phòng.
- Quỷ... Ti vi...
Trương Du Liên vẻ mặt hoảng sợ chỉ ti vi nói.