Một con kiến như vậy lại nói rằng hắn không có tư cách, quả nhiên là cuồng vọng tới không giới hạn rồi!
Rầm...
Bạch long đang định phát cuồng thì lại bị Tôn Ngộ Không tung gậy đánh bay.
- Là các người ép ta!
Bạch long đột nhiên rống lên, miệng vang ra chú ngữ đặc thù.
Rầm rầm rầm...
Đất trời bỗng rung chuyển. Nước sông ở dưới khe núi Ưng Sầu quay cuồng, sóng nước dồn dập, rồi sau đó lại chảy ngược lên mà cuồn cuộn tới phía Đường Tằng.
- Sư phụ chạy mau!
Tôn Ngộ Không vội vàng kêu lên.
Thấy con sóng cao tới trăm mét kia, Đường Tằng mặt biến sắc, quay người chạy tới chỗ cao.
Rầm rầm...
Sóng nước kinh trời, đánh vào bờ.
Đường Tằng tuy chạy nhanh, nhưng không nhanh bằng con sóng đó. Hắn nhanh chóng bị đuổi kịp, rồi bị một ngọn sóng lớn đánh bay.
- Moá nó, chẳng lẽ ngỏm củ tỏi luôn ư?
Đường Tằng kinh hãi. Sóng kia rất mạnh, khiến hắn như bị một ngọn núi đụng vào.
Rầm...
Cùng lúc đó, Tôn Ngộ Không lại tung gậy đánh bạch long rơi xuống khỏi bầu trời, đập vào trong dãy núi đằng xa. Mặt đất nơi đó nứt toác, xuất hiện những vết nứt lớn.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không vội vàng thi triển pháp lực thông thiên mà gạt sóng to ra, cứu lấy Đường Tằng.
Víu!
Tôn Ngộ Không đưa Đường Tằng bay ra khỏi khu vực nơi sóng to đang càn quét, xuất hiện trên một ngọn núi cách đó chừng nghìn mét.
- Mợ nó, làm bần tăng sợ muốn chết!
Đường Tằng hãy còn đang sợ.
- Sư phụ, người không sao chứ?
Tôn Ngộ Không hỏi, rất là lo lắng.
- Sư phụ không sao!
Đường Tằng hít sâu một hơi, phẫn nộ nói:
- Nhưng mà, con đường kia có việc rồi, lại còn là việc lớn nữa!
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái.
- Ngộ Không, con rồng kia đâu?
Đường Tằng hỏi.
- Ở bên kia. Lão Tôn đã đánh ngất nó rồi.
Tôn Ngộ Không nói.
- Mau dẫn ta qua đó.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không đặt tay lên vai Đường Tăng. Ngay sau đó, hai người hoá thành lưu quang, loé một cái liền đi được cả vạn mét.
- Bà mẹ nó, tốc độ nhanh thật, doạ bần tăng chết khiếp!
Đường Tằng hoảng sợ. May là có lẽ Tôn Ngộ Không đã dùng pháp lực bảo vệ hắn, nếu không chỉ với tốc độ gia tăng như này và sự ma sát không khí thôi cũng có thể hại chết hắn rồi.
Bỗng nhiên Đường Tằng thấy phía trước là một vùng đất đá nứt toác. Một con rồng lớn dài tới mấy chục mét nằm nơi đó, có thứ máu màu xanh lục chảy xuống đất.
- Mẹ ơi, Ngộ Không, chẳng lẽ con đánh chết nó rồi à?
Đường Tằng lo lắng hỏi.
- Không, chỉ đánh cho trọng thương mà thôi.
Tôn Ngộ Không tỏ vẻ không để ý.
Đường Tằng lập tức giơ ngón cái lên với Tôn Ngộ Không:
- Lợi hại đó!
Được sư phụ khen ngợi, Tôn Ngộ Không lập tức vô cùng vui vẻ:
- Một con tiểu long mà thôi. Nhớ ngày đó Lão Tôn còn đại náo Thiên Cung...
Đột nhiên tiên quang phóng ra khắp bầu trời. Một nữ tử tuyệt mỹ bỗng dưng xuất hiện.
Nữ tử này mặc sa y màu trắng, đầu đội khăn lụa màu trắng, khuôn mặt đầy từ bi.
Nếu bỏ qua vẻ mặt từ bi kia, đây chắc chắn là một nữ tử có thể hại nước hại dân.
- Bồ Tát?
Tôn Ngộ Không sửng sốt.
- Quan Âm Bồ Tát!
Đường Tằng cũng thấy được người đột nhiên xuất hiện kia chính là Quan Âm Bồ Tát.
- Con yêu hầu nhà ngươi, vừa mới thoát ra, đã đánh tiểu bạch long trọng thương, còn muốn bị trấn áp thêm năm trăm năm nữa sao?
Quan Âm Bồ Tát tức giận nói với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không vội vàng giải thích:
- Là...
- Bồ Tát thứ tội! Đồ đệ này của bần tăng vì nóng lòng bảo vệ sư phụ nên mới đả thương bạch long.
Đường Tăng khép tay thành chữ thập, thở dài nói.