Cho nên Đường Tăng liền buông tha cho dự định đổi Quả Nhân Sâm, hắn cảm thấy giữ lại Quả Nhân Sâm sẽ có tác dụng lớn hơn nữa.
Mở mắt ra, Đường Tăng liền nhìn thấy Thanh Dật đứng bên cạnh dùng con mắt đầy cừu hận nhìn hắn.
- Nữ thí chủ, ngươi sao vậy?
Đường Tăng hỏi.
Thanh Dật không nói gì, cứ như vậy cừu hận nhìn hắn.
- Dừng lại!
Bỗng nhiên Đường Tăng kêu lên.
Long Quy nhất thời ngừng lại, lúc này vừa vặn bò lên đỉnh núi.
- Sư phụ, sao lại ngừng?
Trư Bát Giới không hiểu nói.
Đường Tăng lôi kéo cánh tay Thanh Dật, mang theo nàng bay xuống khỏi lưng Long Quy, rơi xuống cách đó hai mươi mét.
- Thả ta ra, đồ hòa thượng đê tiện vô liêm sỉ, đừng làm dơ tay bản cô nương!
Thanh Dật tức giận tránh khỏi tay Đường Tăng.
Đường Tăng cũng không để ý, cười lùi về sau, nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, giải trừ cấm chế pháp lực cho vị nữ thí chủ này.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không cách không thổi một hơi về phía Thanh Dật, pháp lực Thanh Dật trong nháy mắt khôi phục.
Thanh Dật cảm thụ pháp lực mênh mông trong cơ thể, hơi sững sờ, lập tức mừng rỡ trong lòng, muốn chạy trốn.
Ngay lúc này, Đường Tăng bỗng nhiên đánh ra một Chưởng Tâm Lôi về phía Thanh Dật.
Thanh Dật vội vàng tránh ra.
Oanh ——
Chỗ đó bị nổ ra một cái hố to, đất đá tung toé.
- Hòa thượng chết tiệt ngươi muốn chết!
Thanh Dật giận dữ, ngọc chưởng chém thẳng, pháp lực hóa thành ánh kiếm bổ về phía Đường Tăng.
- Không được phép thương tổn sư phụ ta!
Sa Tăng vội vàng che ở trước mặt Đường Tăng, đánh tan ánh kiếm.
- Ngộ Tịnh, bình tĩnh đừng nóng!
Đường Tăng sai Sa Tăng tránh ra:
- Nữ thí chủ, bần tăng thấy trong lòng ngươi tràn đầy cừu hận, bần tăng đánh một trận với ngươi, trợ giúp ngươi xóa bỏ cừu hận trong lòng.
Thanh Dật cười gằn:
- Bọn họ ở đây, ta căn bản không thể đả thương ngươi được.
- Nữ thí chủ yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không nhúng tay.
Đường Tăng mỉm cười nói, hắn rất muốn thử xem thực lực bây giờ của mình, mặc dù tu vi đẳng cấp còn có chênh lệch rất lớn với Thanh Dật, nhưng có Thuấn Di Thần Thông, hắn vẫn có chút tự tin.
- Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tịnh, khi sư phụ không cho các con ra tay thì các con tuyệt đối không được ra tay, biết chưa?
Đường Tăng nói với ba đồ đệ.
- Đã biết, sư phụ.
Trư Bát Giới tỏ thái độ đầu tiên, phải biểu hiện tốt.
- Vâng, sư phụ!
Sa Tăng cũng cung kính nói.
Mà Tôn Ngộ Không thì lại gãi gãi má khỉ, có chút không hiểu Đường Tăng muốn làm gì.
- Nữ thí chủ, hiện tại ngươi có thể yên tâm.
Đường Tăng bay lên, coi đỉnh ngọn núi cách đó mấy trăm mét là chiến trường.
- Ngươi không sợ bản cô nương giết ngươi?
Thanh Dật cảnh giác nói, có điều nàng thật sự rất muốn giết tên hòa thượng khốn kiếp này, cho nên cắn răng đi theo.
- Ta không vào địa ngục thì ai vào!
Đường Tăng khẽ mỉm cười, bỗng nhiên hét lớn:
- Bắt đầu!
Sau một khắc, Đường Tăng bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Thanh Dật, một chưởng vỗ xuống, một quả cầu lửa đỏ đến mức toả sáng đánh về phía Thanh Dật.
Thanh Dật hơi biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
Oanh...
Quả cầu lửa nổ lớn, nơi đó ánh lửa bùng lên, nhiệt độ kinh người, suýt chút nữa đốt sạch lông mày Thanh Dật.
Oanh...
Bỗng nhiên Đường Tăng biến mất tại chỗ, sau một khắc lần nữa xuất hiện ở sau lưng Thanh Dật, một đạo Chưởng Tâm Lôi rơi xuống.
Tốc độ của Chưởng Tâm Lôi nhanh hơn Bạo Liệt Hỏa Cầu, lần này Thanh Dật không tránh thoát được, bị đánh trúng.
Oanh...
Thanh Dật bị nổ bay, có điều cả người nàng pháp lực dâng trào, bảo vệ thân thể.
Đường Tăng lại thuấn di biến mất, xuất hiện ở một hướng khác, lại là một đạo Chưởng Tâm Lôi hạ xuống.
Oanh ——
Thanh Dật lại lần nữa bị đánh bay.
Mặc dù có pháp lực hộ thể, nhưng Thanh Dật vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, đồng thời phi thường uất ức, nàng lớn tiếng gào thét:
- Hòa thượng chết tiệt, bản cô nương muốn giết...
Ầm!
Bỗng nhiên một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện ở bên người Thanh Dật, trong tiếng nổ, lại lần nữa nổ bay nàng.