- Thái Bạch, chuyện gì khiến ngươi kinh hoảng như vậy?
Ngọc Đế cau mày.
- Ngọc Đế, Công Đức Bảng chấn động, tỏa ra tiên quang đạo cấp, điều này cho thấy, có người sắp đột phá tới cảnh giới Đạo Tổ đấy.
Thái Bạch Kim Tinh nói.
- Cái gì?!
Ngọc Đế kinh hãi, đây chính là chuyện lớn, tam giới lục đạo, mỗi khi có một Đạo Tổ sinh ra, đều đại diện cho một lần chấn động mạnh, rất khả năng biểu thị một lần càn quét lớn a.
- Khởi bẩm Ngọc Đế, thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Thiên Lý Nhãn vội vàng chen miệng nói.
- Nói!
Ngọc Đế cau mày, vào lúc này loại tiểu thần như Thiên Lý Nhãn này dĩ nhiên cũng dám xen mồm, khiến hắn có loại linh cảm không lành.
- Thần nhìn thấy từ Hạ giới có hai đạo ánh sáng bay lên, nhìn kỹ, hóa ra là Tề Thiên Đại Thánh đột phá ràng buộc, đang muốn độ kiếp Đạo Tổ kia.
Thiên Lý Nhãn nói.
- Đại Thánh?
- Tề Thiên Đại Thánh?
- Là Đại Thánh sắp đột phá?
Tất cả thần tiên đều trợn to hai mắt, 500 năm trước đã khó có thể chế phục con khỉ kia, nếu như để cho nó đột phá, vậy thì sẽ lại có người khống chế được nó sao?
- Ngọc Đế, ta có chút không thoải mái.
Bỗng nhiên Vương Mẫu nương nương nói một tiếng, mỉm cười rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
Vừa ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, Vương Mẫu nương nương lập tức hóa thành lưu quang, cố gắng càng nhanh càng tốt trở lại Dao Trì, tiến vào Bàn Đào Viên, cuối cùng đi tới phía dưới một cây Bàn Đào lớn nhất.
Xác định xung quanh không có ai, Vương Mẫu nương nương vội vàng đi về phía cây Bàn Đào kia, thân thể hòa tan vào nó.
......
Bảo Tượng Quốc, lúc này toàn bộ vương quốc đều bị lôi vân bao phủ.
Vô số người kinh hoảng nhìn lôi vân đột nhiên xuất hiện kia.
Oành...
Ầm ầm ầm...
Từng đạo từng đạo tia chớp qua lại bên trong lôi vân, tựa hồ có năng lượng kinh khủng đang chuẩn bị phun trào.
Trong vương cung, đám người Đường Tăng đã lùi về sau ngàn mét, chấn động nhìn tầng mây càng ép càng thấp kia.
Mặc dù là nhóm người Trư Bát Giới có tu vi cao nhất ở đây, cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
- Sư phụ, chúng ta mau chạy đi, ngộ nhỡ Hầu ca thật sự độ kiếp ở đây, toàn bộ Bảo Tượng Quốc sẽ sinh linh đồ thán đấy.
Trư Bát Giới sợ hãi kêu lên.
Mấy người Thanh Dật cùng Sa Tăng rốt cục cũng phản ứng lại.
- Đúng đúng đúng, mau rời đi thôi, sơ tán phàm nhân, phàm nhân trong vòng vạn dặm đều mang đi.
Tiểu Bạch Long kinh hãi đến biến sắc, hoang mang kêu lên.
- Đừng nóng vội, chuyện này không đơn giản như vậy.
Đường Tăng lại lắc đầu, ngăn cản đám người Sa Tăng.
- Sư phụ, lại không đi nữa sẽ không kịp đấy, loại tiên kiếp Đạo Tổ này, mặc dù là lão Trư con, một khi bị lan đến đều phải tan thành mây khói đấy.
Trư Bát Giới cuống lên.
Bạch Cốt Tinh đã rút lui về phía sau, trên bộ xương trắng trong suốt như ngọc nhộn nhạo cảm xúc sợ hãi, nếu không phải lo lắng bị Đường Tăng trách tội, hiện tại nàng khẳng định đã cao chạy xa bay rồi.
- Nhìn kìa!
Bỗng nhiên Đường Tăng chỉ vào Tôn Ngộ Không kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu, chỉ thấy Bàn đào do dây xích pháp tắc tạo thành trong tay Tôn Ngộ Không đột nhiên trở nên nhạt đi, sau đó hóa thành hư vô.
Cùng lúc đó, những đám lôi vân bao trùm toàn bộ Bảo Tượng Quốc đột nhiên tiêu tan, lộ ra một bầu trời đầy sao.
Tiên kiếp Đạo Tổ vốn sắp hình thành, một cái chớp mắt liền biến mất không thấy hình bóng, như chưa từng xảy ra.
Cùng lúc đó, khí tức đang tăng vọt của Tôn Ngộ Không cũng chậm rãi giảm xuống, từ cấp 59giảm xuống cấp 58, lại giảm xuống cấp 57, cuối cùng ổn định lại ở cấp 56.
Đường Tăng đăm chiêu, đại khái đã biết có chuyện gì xảy ra rồi.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thiên kiếp đột nhiên biến mất rồi?
- Tại sao lại không có nữa?
Mấy người Trư Bát Giới ngơ ngác sững sờ, nhìn bầu trời vạn dặm không mây, có chút không phản ứng kịp, biến hóa như vậy cũng thật là nhanh, một khắc trước vẫn như là cảnh tượng sắp đến ngày tận thế, một khắc sau lại đột nhiên gió êm sóng lặng.
Trên chỗ đất trống phía trước Vương cung Đại Điện, trong mắt Tôn Ngộ Không loé ra một tia nghi hoặc, sau đó lại hưng phấn cảm thụ sức mạnh tăng vọt trong cơ thể, hắn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn trước kia không chỉ mười lần.
- Đại sư huynh, tại sao Thiên kiếp lại biến mất?
Sa Tăng chạy đến bên người Tôn Ngộ Không, hưng phấn kích động mà lại nghi hoặc hỏi.