Nguồn:
-----------------
Như Lai Phật Tổ cũng đi tới bên vách núi, ngạo nghễ nhìn xuống dưới, trên cao nhìn xuống, nàng giống như vị thần không có cảm xúc đang quan sát chúng sinh.
- Ngươi câm điếc rồi sao? Bần tăng hỏi ngươi, ngươi có phải đang cố ý gây rắc rối cho bần tăng hay không?
Đường Tăng căm tức hỏi.
- A di đà phật, bản tọa đây là đang hàng yêu trừ ma, tại sao lại nói là gây rối?
Như Lai Phật Tổ nghiêm trang đáp lại.
- Bốp!
Đường Tăng một tát đánh về phía Như Lai Phật Tổ, khiến nàng lảo đảo một cái:
- Đường Bần tăng đi bị ngươi đánh gãy, ngươi bảo bần tăng đi như thế nào hả?
- Kim Thiền Tử, ngươi không nên quá đáng quá!
Như Lai Phật Tổ cả giận nói.
Đường Tăng lại một tát đánh tới, khiến đầu trọc của Như Lai Phật Tổ phát ra tiếng.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Như Lai Phật Tổ giận dữ:
- Như Lai Thần...
Đường Tăng sốt ruột vội vàng đưa hai tay hợp thành chữ thập.
- Thần... Bệnh tâm thần à, không phải là một con đường sao? Nhìn bản tọa đây!
Như Lai Phật Tổ theo bản năng sử dụng một tay nắm kim cô trên đầu, tay kia chợt chộp lấy vách núi tiếp theo.
- Ầm ầm ầm...
Mặt đất chấn động, đá lớn cuồn cuộn, từng khối sơn mạch trăm vạn cân bay lên, tập trung ở trên không trung của thung lũng cực lớn kia, hợp thành một cái cầu rộng mấy trăm thước, nối thẳng với bờ bên kia.
Một tay của Như Lai Phật Tổ kết ấn, đánh ra từng ánh sáng.
Chỉ thấy ánh sáng bùng lên, một đường ánh sáng lưu chuyển hiện lên trên cây cầu được làm từ khối sơn mạch vỡ, sau đó một cây cầu thông thiên huy hoàng lộng lẫy xuất hiện.
- Oa...
- Cầu thật lớn...
- Vàng lóng lánh này!
Đám người Trư Bát Giới kêu to, cảm thấy bội phục sát đất về thần thông của Như Lai Phật Tổ.
- Có cầu sẽ càng dễ đi hơn đường núi trước đó.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng cao hứng nói.
- Sư phụ, có đường rồi.
Tôn Ngộ Không nói.
- Phật tổ, ngươi thật lợi hại.
Sa Tăng sùng bái nhìn Như Lai Phật Tổ, tuy rằng hắn cũng đã là tiên đế cường đại, nhưng không có loại thủ đoạn này.
- Tài chỉ đủ vẽ giun mà thôi!
Như Lai Phật Tổ ngạo nghễ nói.
- Nước lớn!
Đường Tăng lại một tát quạt qua, khiến đầu của Như Lai Phật Tổ phát ra tiếng bang bang.
- Vì sao ngươi lại đánh bản tọa?
Như Lai Phật Tổ cả giận nói.
- Bởi vì ngươi kiêu ngạo tự mãn!
Đường Tăng nói, sau đó sải bước đi lên trên chiếc cầu vàng lớn lấp lánh này.
A a a, Kim Thiền Tử, bản tọa không để cho ngươi được yên thân đâu!
Trong lòng Như Lai Phật Tổ thầm rít gào, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài chút nào, vẻ mặt đầy oán khí đi theo sau.
Lúc này, phía trước có mấy con chuồn chuồn lớn bay tới, chúng có kích thước chừng ba bốn thước, giống như là qua điều tra tình hình của quân địch.
Chỗ xa hơn còn có một vài con bọ ngựa cỡ lớn vỗ cánh bay lượn, nhìn về phía bên này.
- Nhìn đi, nhìn chết ngươi đi!
Như Lai Phật Tổ một tát đánh tới.
Lập tức, không gian phía trước sụp đổ, những con chuồn chuồn và bọ ngựa cỡ lớn đều bị đánh thành cặn bã.
Thậm chí, một con nhện cực lớn ở bờ thung lũng bên kia trong nháy mắt cũng hóa thành bột mịn, bị chết không thể chết lại nữa.
Đám người Tôn Ngộ Không rụt cổ lại, vội vàng cách xa Như Lai Phật Tổ.
- Bốp!
Đường Tăng lại một tát đánh tới, thiếu chút nữa đánh cho Như Lai Phật Tổ rơi xuống vực sâu.
- Đáng giận, Kim Thiền Tử, bản tọa liều mạng với ngươi!
Như Lai Phật Tổ không thể nhịn được nữa:
- Như Lai Thần...
Đường Tăng sốt ruột vội vàng giơ hai tay hợp lại thành hình chữ thập.
- Thần Thần Thần... Bệnh tâm thần, ngươi bị bệnh thần kinh, bản tọa không chơi nữa, ô ô... quá khi dễ người!
Như Lai Phật Tổ khóc, bị khi dễ rất thảm, chớp hiện mấy cái đã biến mất ở phía trước.
Đám người Tôn Ngộ Không trợn mắt há hốc mồm. Như Lai Phật Tổ bị sư phụ đánh cho khóc sao?
- Ngươi còn ủy khuất, đánh chét cả con nhện tinh của bần tăng, bần tăng còn chưa tính sổ với ngươi đâu!
Đường Tăng hét lớn.
Lúc trước nhìn thấy được những con nhện này, Đường Tăng đã suy đoán ở đây hẳn là địa bàn của bảy con nhện tinh, nói không chừng động Bàn Tơ cũng bị Như Lai Phật Tổ đánh nổ.
Đường Tăng đầy một bụng tức giận, hắn vốn còn muốn chứng kiến sự hấp dẫn của nhện tinh chứ, thực sự quá xui xẻo.
Lúc này, đám người Tôn Ngộ Không mới dám tới gần.
- Như Lai Phật Tổ chạy rồi sao?
- Sư phụ, Như Lai Phật Tổ hẳn không phải chạy trốn rồi chứ?
Đám người Tôn Ngộ Không nhìn về phía Đường Tăng.
- Không cần phải quan tâm tới nàng.
Đường Tăng bỗng nhiên lộ ra nụ cười đầy vẻ âm mưu:
- Bát Giới, con đi tìm xem, đừng để cho nàng bướng bỉnh.
- A? Ta sao?
Trư Bát Giới biến sắc, vội vàng lắc đầu giống như trống bỏi:
- Không không không, lão Trư ta mới không đi, nói thế nào ta cũng không đi.
Hiện tại tính cách của Như Lai Phật Tổ thay đổi quá lớn, động một chút là giết người giết yêu. Trư Bát Giới thật sự lo lắng Như Lai Phật Tổ sẽ tát một cái khiến mình tan thành mây khói.
- Con tính làm phản sao? Bảo con đi thì con đi ngay đi!
Đường Tăng không vui nói.
- Sư phụ, Như Lai Phật Tổ hiện tại khẳng định đang nổi nóng, nếu như nhị sư huynh đi tìm nàng, có thể bị đánh hay không?
Sa Tăng vội vàng mở miệng, gián tiếp cầu tình cho Trư Bát Giới.
- Đúng vậy sư phụ, nhị sư huynh có thể bị nguy hiểm hay không?
Tiểu Bạch Long cũng hỏi.
- Các con ngốc rồi sao? Các con không có nhìn ra sao? Tính cách của Như Lai Phật Tổ thế nào, các con lại không nhìn ra được cái gì sao?
Đường Tăng hỏi.
- Nhìn ra cái gì?
- Còn có thể có gì? Dù sao ta thấy chính là Như Lai Phật Tổ tàn bạo.
- Đúng vậy, tâm tư bi một lòng vì chúng sinh cái gì chứ? Quả thực còn tàn nhẫn hơn cả sư phụ... Ách, ta không nói gì cả.
Những lời cuối cùng này là do Ngưu Ma Vương nói ra. Chỉ có điều thấy Đường Tăng nhìn qua, hắn vội vàng đổi giọng.
- Một đám ngu như heo!
Đường Tăng lắc đầu nói:
- Các con lại không nhìn ra, tính cách của Như Lai Phật Tổ giống như một tiểu hài tử sao? Động một chút là nổi giận, động một chút là khóc nhè.
- Tiểu hài tử?
Trư Bát Giới sửng sốt, lập tức nghĩ tới điều gì, đột nhiên mừng rỡ xông về phía bờ bên kia.
- Nữ nhi bảo bối, phụ thân tới tìm con đây...
Trư Bát Giới mừng rỡ như điên, hóa thành tàn ảnh biến mất ở bờ bên kia, xông về phía trong núi lớn.
Đám người Tôn Ngộ Không sững sờ, lập tức đoán được nguyên nhân.
- Tình thương của phụ thân giống như núi!
Đường Tăng cảm khái nói.
- Sư phụ, lẽ nào hiện tại chủ đạo thân thể của Như Lai Phật Tổ là ý thức của Cửu Muội sao?
Sa Tăng mừng rỡ hỏi.
Trư Cửu Muội là chất nữ của bọn họ, hơn nữa còn đáng yêu như vậy, nếu như nàng thật sự vĩnh viễn biến mất, bọn họ cũng rất luyến tiếc.
- Quá tốt, không ngờ ý thức của Cửu Muội lại mạnh như vậy, tranh qua cả Như Lai Phật Tổ.
Tôn Ngộ Không cũng cao hứng nói.
Nhưng Đường Tăng lại lắc đầu:
- Không phải là Cửu muội.
- A? Không phải là Cửu muội? Chẳng lẽ vẫn là Như Lai Phật Tổ? Vậy nhị sư huynh có thể bị nguy hiểm hay không?
Sa Tăng lo lắng nói.
- Nữ Oa nương nương từng nói qua, Cửu Muội chính là Như Lai Phật Tổ, Như Lai Phật Tổ cũng là Cửu muội, bởi vì Cửu Muội là Như Lai Phật Tổ chuyển thế, chỉ là kiếp trước đột nhiên thức tỉnh, khiến cho ý thức của hai đời phát sinh xung đột, mới tạo thành tình hình hiện tại.
Đường Tăng nói:
- Nếu vi sư đoán không sai, hiện tại ý thức của Cửu muội và ý thức của Như Lai Phật Tổ đang dung hợp, Như Lai Phật Tổ lại không nhận thấy được tính cách của kiếp trước và kiếp này va chạm, lại hình thành bộ dáng hiện tại.
Đám người Tôn Ngộ Không nhìn nhau.
Lúc này bọn họ đã đi qua chiếc cầu lớn phát ra ánh sáng màu vàng do Như Lai Phật Tổ chế tạo ra, đi đến bờ bên kia.
Ở đây vẫn có rất nhiều khe nứt lớn, ước chừng rộng mấy thước, lan tràn ra mấy chục cây số, khắp nơi đều là vết nứt.
- Nếu như hai người có tính cách khác biệt dung hợp lại, tính cách cường đại kia nhất định có thể hoàn toàn nghiền nát tính cách yếu hơn.
Đường Tăng nói lần nữa:
- Nhưng Cửu muội và Như Lai Phật Tổ căn bản là là cùng một người, các nàng thuộc về kiếp trước và kiếp này dung hợp, sẽ tiến hành trong lúc vô tình, chắc hẳn Như Lai Phật Tổ cũng có thể đoán được, nhưng loại chuyện này không có cách nào ngăn cản.
- Được rồi, không nên quá lo lắng nữa, đi thôi.
Đường Tăng sải bước đi ra, tiến vào trong núi lớn phía trước.