Mục lục
Đường Tăng Xuyên Tây Du (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

- Sư huynh, ngươi phải làm sao bây giờ?

Lăng Phỉ Phỉ kéo lấy vali hành lý đuổi theo, cô biết Đường Tăng không có vé xe, nhất định không thể ra khỏi nơi này.

Lúc này Viên Tây cũng đi theo sau, sau lưng cô còn có hai người vệ sĩ mặc âu phục đen.

Tựa hồ là nhìn ra Đường Tăng xấu hổ, Viên Tây bèn lấy một tấm vé từ trong tay vệ sĩ:

- A Nhị, cậu đi mua thêm vé.

- Vâng, bà chủ.

Vệ sĩ A Nhị xoay người rời đi, không hề phàn nàn chút nào.

Viên Tây đi qua, đem vé xe đưa cho Đường Tăng:

- Lúc ra không cần chứng minh thư, cầm cái này liền có thể ra ngoài.

Đường Tăng kinh ngạc nhìn Viên Tây một cái, sau đó cũng không khách sáo nhận lấy vé xe.

Một đoàn người lần lượt ra khỏi nhà ga, lúc này Viên Tây mới không nhịn được hỏi:

- Đường tiên sinh, những điều ngài nói lúc trước... Là thật sao?

- Cái gì mà thật hay không?

Đường Tăng sững sờ.

Lăng Phỉ Phỉ cũng vểnh tai lên nghe, không vội rời đi.

- Chính là...

Viên Tây đành phải nói:

- Người đàn ông của tôi phản bội tôi, tôi đã phá bỏ thai nhi bảy tháng.

Lăng Phỉ Phỉ kinh hãi, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới trước đó trên xe Đường Tăng nói về “chuyện ma” kia:

- Sư huynh, những điều huynh nói, sẽ không phải là thật chứ?

Đường Tăng nghe vậy, cười cười:

- Mượn bút trang điểm cùng vé xe của cô, vậy liền giúp cô một lần đi.

Nói xong, Đường Tăng nhìn chung quanh một chút, sau đó đi đến trước một tấm kính phản quang bên ngoài nhà ga, xoa xoa phía trên mặt kính.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lăng Phỉ Phỉ cùng Viên Tây và vệ sĩ, đều phát hiện kính phản quang tựa hồ có một tia ánh sáng yếu ớt hiện lên.

Chốc lát sau, bên trên tấm kính phát sáng có thêm một vật, vật kia bám chặt trên gáy Viên Tây, ánh mắt tràn ngập oán hận thông qua kính phản quang nhìn về phía Viên Tây.

Viên Tây cùng Lăng Phỉ Phỉ nhìn thấy cảnh này, không khỏi lạnh cả người, vệ sĩ của Viên Tây cũng giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau gáy Viên Tây, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Lăng Phỉ Phỉ vội vàng lùi lại mấy bước, hoảng sợ nhìn phía sau lưng Viên Tây, đáng tiếc dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy oán linh kia, chỉ có thông qua kính phản quang đã được Đường Tăng xử lý mới có thể nhìn thấy.

- Con à...

Viên Tây sắc mặt trắng bệch, nhưng tựa hồ cũng không sợ, trong mắt mang theo áy náy cùng hối hận, nếu như cô biết thai nhi bảy tháng đã có linh trí, thì cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không đi phá thai.

Đường Tăng cười cười, khẽ vươn tay, oán linh kia lúc này bị một luồng lực lượng vô hình hút tới.

Oán linh với dáng vẻ thai nhi chỉ to bằng bàn tay lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, ra sức giãy dụa, nhưng đều phí công vô ích.

Hành khách xung quanh ra khỏi bến xe, mặc dù không nhìn thấy oán linh, nhưng cũng nghe được tiếng kêu quỷ dị, đều giật nảy mình, sau đó nhanh chóng rời đi.

- Đừng làm tổn thương hắn...

Viên Tây vội vàng kêu lên.

Đường Tăng một tay hợp thành chữ thập, niệm vài câu kinh Phật, oán linh dữ tợn lập tức bình tĩnh trở lại, đôi mắt vốn dĩ tràn ngập oán hận, cũng dần dần trở nên tinh khiết, giống như đứa trẻ vừa ra đời.

- Con tôi... Là con của tôi...- Nước mắt Viên Tây lúc này lập tức liền chảy ra.

Tiểu oán linh tựa hồ cũng nhận ra Viên Tây, chậm rãi duỗi ra tay nhỏ, dường như muôn ôm, có điều thân thể của nó lại nhanh chóng trở nên trong suốt, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất.

- Con à...

Viên Tây kêu to.

- Tôi đã siêu độ cho nó, nếu như còn có luân hồi, nó sẽ có cơ hội làm người lần nữa. Phá thai rất nguy hiểm, là phụ nữ xin hãy nhớ lấy.

Đường Tăng cười nhạt một tiếng, nói xong, trực tiếp đi về phía cửa ra.

- Hu hu...

Viên Tây bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc lớn.

Lăng Phỉ Phỉ muốn an ủi một chút, có điều nhìn vệ sĩ Viên Tây vẻ mặt không thay đổi ngăn cản, do dự một chút, cảm thấy dù sao cũng không quen biết, cho nên cuối cùng không đi an ủi, mà là vội vàng đuổi theo Đường Tăng.

- Sư huynh, ngươi thật là thần côn nha?

Lăng Phỉ Phỉ mắt sáng lên:

- Ngươi là đạo sĩ Mao Sơn sao? Hay là truyền nhân của Thiên Sư Long Hổ Sơn?

- Tôi là thần tiên.

Đường Tăng hất tóc, cười nói.

- Hì hì, sư huynh thật biết nói đùa. Có điều sư huynh thật có bản lĩnh, chẳng những biết ảo thuật, còn biết bắt ma.

Lăng Phỉ Phỉ nói, bỗng nhiên tò mò nói:

- Sư huynh, vừa rồi ngươi làm như thế nào vậy? Kính phản quang sao lại phản chiếu ra... Ma?

Lăng Phỉ Phỉ mặc dù sợ ma, nhưng lại không thể ngăn lại lòng hiếu kỳ:

- Chẳng lẽ đó chính là Khai Quang trong truyền thuyết? Sư huynh còn biết Khai Quang ư?

- Khai Quang?

Đường Tăng sững sờ:

- Xem như thế đi.

Trên thực tế, hắn chỉ là để tấm kính kia nhiễm một chút khí tức của hắn, cũng chính là Phật tính, như vậy, có thể phản chiếu ra Quỷ hồn, đây cũng là điều rất bình thường.

- Khai Quang vậy mà lại có thật, sư huynh, huynh giúp tôi mở một cái đi.

Lăng Phỉ Phỉ vội vàng lấy ra một chiếc gương nhỏ chừng bàn tay.

Đường Tăng liếc qua Lăng Phỉ Phỉ, cười như không cười, nói:

- Sau khi Khai Quang, lúc cô soi gương thường xuyên sẽ nhìn thấy phía sau có ma, cô không sợ sao?

Lăng Phỉ Phỉ nghe vậy, theo bản năng rụt rụt cổ, cảm giác thân thể có chút lạnh, vừa nghĩ tới lúc soi gương phát hiện bên cạnh hoặc là sau lưng đột nhiên có thêm một người, cảm giác đó...

- Vậy... Sư huynh... Ai nha huynh nói như vậy, người ta về sau cũng không dám soi gương.

Lăng Phỉ Phỉ cảm giác mình thật sự là tự chuốc khổ vào thân, bóng ma tâm lý rất lớn.

- Đúng rồi sư huynh, huynh có cách nào giúp tôi trừ tà hay không, để ma không dám tới gần tôi.

Lăng Phỉ Phỉ vội vàng hỏi.

Trước ngày hôm nay, cô hoàn toàn không tin vào Quỷ hồn gì đó, nhưng hôm nay nhìn thấy, thật sự là đảo loạn nhận biết của cô.

- Có giấy bút không? Gặp nhau là duyên phận, tặng cô một tấm bùa hộ thân.

Đường Tăng cười nói.

Lăng Phỉ Phỉ mừng rỡ, vội vàng từ trong túi lấy ra bút nước cùng vở ghi.

- Có bút chì không?

Đường Tăng hỏi.

- Có.

Lăng Phỉ Phỉ vội vàng lại lấy ra bút chì:

- Đúng rồi, vẽ bùa không phải cần lá bùa sao?

- Đó là nhân sĩ cấp thấp vẽ bùa mới cần, giống như tôi đây, dùng bất kỳ thứ gì đều được.

Đường Tăng tự tin cười một tiếng, nhận lấy bút chì cùng vở ghi, tùy ý giở ra một tờ, xoẹt xoẹt vài nét đã vẽ xong, sau đó trả lại cho Lăng Phỉ Phỉ.

- Nếu như quanh đây có ma, tờ giấy này liền sẽ phát sáng, nhưng không cần sợ, luôn mang bên người tờ giấy này hoặc là đặt ở đầu giường, ma quỷ đều tránh xa.

Đường Tăng nói xong, trực tiếp đi vào đám người.

Lăng Phỉ Phỉ vội vàng mở vở ra xem, chỉ thấy phía trên tờ giấy, vẽ một nam nhân vô cùng anh tuấn, mái tóc phiêu dật, dung mạo tuấn tú, cho người ta một cảm giác hào phóng, không câu nệ.

Lăng Phỉ Phỉ trực tiếp trợn mắt há mồm, đã nói là bùa hộ thân cơ mà? Bùa hộ thân mà người ta vô cùng chờ mong, huynh liền vẽ cho người ta một bức tranh chân dung?

Không sai, người trên giấy chính là Đường Tăng, mặc dù chỉ là vài nét đơn giản, nhưng lại vẽ rất đẹp.

- Sư huynh...

Lăng Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, lại phát hiện Đường Tăng đã biến mất, chung quanh người đến người đi, căn bản không nhìn thấy bóng dáng Đường Tăng.

Lăng Phỉ Phỉ lập tức vừa tức vừa vội:

- Sư huynh xấu xa này... Ai nha, vậy mà quên xin số điện thoại!!

Khó khăn lắm mới gặp được một kỳ nhân trong truyền thuyết, vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội, về sau cũng không biết có còn cơ hội gặp mặt hay không.

Quan trọng nhất là, ngay cả bùa hộ thân đều không xin được!

Lăng Phỉ Phỉ mang theo tâm trạng thất vọng bắt xe trở lại trường học.

Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 9, ngày khai giảng hàng năm, lúc này trường học đã có rất nhiều người đến.

Lăng Phỉ Phỉ năm nay đã là sinh viên năm ba, không cần báo danh, chỉ cần nói với người phụ trách một tiếng mình đã tới trường là được rồi.

Đại học Kinh Nam rất lớn, từ cổng trường tới ký túc xá nữ sinh, phải đi qua một căn tin, khi Lăng Phỉ Phỉ đi qua một con đường nhỏ phía sau căn tin, bỗng nhiên cảm giác túi xách của mình giống như đang phát sáng.


Lăng Phỉ Phỉ còn tưởng rằng mình hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn lại, phát hiện túi xách vẫn đang phát sáng.


Cô nghi hoặc mở túi ra xem xét, chính là quyển vở lúc trước để Đường Tăng vẽ bùa đang phát sáng.


Sau khi túi xách bị mở ra, quyển vở đột nhiên tự động lật ra, trang giấy vẽ chân dung đơn giản của Đường Tăng xuất hiện trong tầm mắt, từng luồng kim quang lấy chân dung làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, giống như Phật quang.


- Nếu như xung quanh có ma, tờ giấy này liền sẽ phát sáng!


Lời nói của Đường Tăng vào nửa tiếng trước đột nhiên vang lên trong lòng, Lăng Phỉ Phỉ nháy mắt choáng váng.


- Ma a a a!!!


Lăng Phỉ Phỉ sắc mặt đại biến, đột nhiên hét to, kéo lấy túi da liền chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK