Đường Tăng nói một câu Phật hiệu, mang theo mấy người Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội đi thẳng đến cung điện của Quốc vương, mỗi khi đi vài bước lại dẫn đến một trận kinh sợ, khiến tất cả phàm nhân trong vòng năm trăm mét đều nằm rạp trên mặt đất.
Mãi đến tận khi nhóm người Đường Tăng đã đi rất xa, Bách Hoa Tu mới lo lắng nói với Quốc vương:
- Phụ vương, sao ngài có thể thất lễ với thánh tăng như vậy? Hắn không phải người chúng ta có thể trêu chọc...
Sau đó Bách Hoa Tu kể lại tất cả mọi chuyện đã gặp phải trong mấy năm này cùng với chuyện Đường Tăng “cứu nàng” cho Quốc vương cùng những văn võ bá quan kia nghe, nhất thời khiến cho khuôn mặt bọn họ tràn đầy sợ hãi.
Có điều chuyện này cũng không có quan hệ gì với Đường, hắn đã đi đến Đại Điện của Vương cung, yên tâm thoải mái thưởng thức các cung nữ xinh đẹp.
Một khi thấy có người muốn tiến lên ngăn cản, Đường Tăng lập tức kích phát sự lợi hại của Cửu Hoàn Tích Trượng, khiến những người kia ngã xuống toàn bộ.
- Đây chính là Vương cung sao? Thật là xa hoa.
Sau khi Đường Tăng đến Đại Điện của Vương cung, bèn đi thẳng đến bảo tọa của Quốc vương nghênh ngang ngồi xuống.
- To gan, ngươi... các ngươi....
Một thái giám ở phía dưới nơm nớp lo sợ, muốn quát lớn, nhưng căn bản không dám đối diện với nhóm người Đường Tăng.
- Đây là xích đu sao? Thật thú vị.
Tử Lan tiên tử ngồi trên xích đu đung đưa:
- Hầu Tử, đẩy ta, dùng sức đẩy đi.
Tôn Ngộ Không nhất thời dùng sức đẩy một cái, kết quả cái xích đu này không chịu nổi, trực tiếp bị đứt, Tử Lan tiên tử vội vàng bay người lên, rơi xuống bên cạnh bảo tọa của Quốc vương.
Loảng xoảng...
Bỗng nhiên Tử Lan tiên tử không cẩn thận đánh vỡ một cái trang trí:
- Ai nha, Hầu Tử, mau đặt nó cẩn thận.
Tôn Ngộ Không vội vàng chạy tới, nhanh chóng nhặt lên mảnh vỡ rồi trả về chỗ cũ, một bình hoa màu tím vàng lại trở nên nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều vết nứt.
- Cung điện này kém xa Lăng Tiêu Bảo Điện, còn không xa hoa bằng Thiên Bồng Nguyên Soái phủ của lão Trư ta.
Trư Bát Giới ung dung đứng bên cạnh xem trò vui.
- Thật là chưa từng thấy thế giới bên ngoài mà!
Tiểu Bạch Long ở phía dưới ngủ gật, Long cung của nó hào hoa hơn nơi này không biết bao nhiêu lần.
- Thúy Lan, Tiểu Muội, lại đây.
Đường Tăng gọi Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội qua, rồi vẫy tay với Thanh Dật:
- Ngươi đấm lưng giúp ta.
- Dựa vào cái gì?!
Thanh Dật trừng mắt.
- Tiểu Bạch, nhảy múa.
Đường Tăng lại nói với Bạch Cốt Tinh, có điều đáp lại lời của hắn là một đôi mắt trống rỗng của Bạch Cốt Tinh.
- Thánh tăng, thánh tăng thứ tội a...
Bỗng nhiên Quốc vương Bảo Tượng Quốc dẫn một đám văn võ bá quan từ bên ngoài đi vào, khi bọn họ nhìn thấy Đại Điện bị làm cho bừa bãi kia, nhất thời suýt chút nữa ngất đi.
Tất cả cấm vệ quân của Vương cung đều đến rồi, khuôn mặt họ nghiêm trọng như gặp đại địch.
- A, ha ha ha ha...
Tôn Ngộ Không thấy cảnh này, bỗng nhiên cười ha ha, nhảy đến đỉnh Đại Điện để quan sát bên dưới.
- Hầu Tử, không cần trèo lên cao như vậy, mau xuống đây.
Tử Lan tiên tử vội vàng kêu lên.
Trư Bát Giới vội vàng giúp Bách Hoa Tu cầu xin, khiến Đường Tăng không cần làm khó dễ Bách Hoa Tu nữa.
- A di đà Phật, các vị thí chủ không nên hiểu lầm, bần tăng cũng chỉ là muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi mà thôi.
Đường Tăng mỉm cười nói.
- Đúng đúng đúng, thánh tăng hộ tống công chúa về nước, đường dài bôn ba mệt nhọc, mau đưa thánh tăng đi nghỉ ngơi.
Quốc vương vội vàng kêu lên.
- Vậy bần tăng đi nghỉ ngơi đây.
Đường Tăng mang theo Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội đi về hướng Thiên Điện.
Nhất thời mồ hôi Quốc vương rơi như mưa, vội vàng kêu lên:
- Thánh tăng ơi, đó là tẩm cung của trẫm...
- Tẩm cung mà thôi, bần tăng biết mà. Thúy Lan, chúng ta đi ngủ đi.
Đường Tăng ôm lấy Cao Thúy Lan đi vào bên trong, sắc mặt nàng nhất thời đỏ lên.