Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya.
Chị Ngô lo lắng lấy cớ gọi bữa tói gõ cửa: “Ông chủ, hay là tôi đặt đồ ăn…”
Chưa kịp nói xong thì chị ấy chợt sững người rồi chạy nhanh tới.
“Ôi trời, chảy nhiều máu quá!”
“Mau ra ngoài, tôi mang hộp y tế cho ông chủ.”
Trương Sùng Quang im lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Khi chị Ngô đi lấy hộp thuốc, theo thói quen, anh móc một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì chị Ngô giựt lại, bẻ nó làm đôi..
“Không muốn sống nữa mà! Vừa từ bệnh viện về đấy.” Chị Ngô hét lên.
Trương Sùng Quang tựa lưng lên ghế sofa, chị Ngô vừa thoa thuốc vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh: “Cậu nói xem, bên người cậu mà không có phụ nữ thì sao mà được? Mợ xuất thân từ một gia đình danh giá, mọi mặt đều kén chọn, phụ nữ bên ngoài dù có tươi trẻ đến đâu cũng không bằng mợ!”
Trương Sùng Quang lặng lẽ nói: “Tôi không cảm thấy người bên ngoài tốt.”
Chị Ngô liếc nhìn anh rồi cúi đầu: “Vậy sao còn thèm phân bên ngoài?”
Trương Sùng Quang lại muốn hút thuốc.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, hóa ra là Cảnh Thụy gọi điện tới, gọi anh đi uống rượu.
Trương Sùng Quang từ chối: “Không có tâm trạng.”
Cảnh Thụy không ngờ anh sẽ từ chổi, đầu lưỡi run rẩy một lúc, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Anh còn buồn thế à? Chúng ta ra ngoài thư giãn đi, nếu muốn đưa người quay về, chúng ta phải bàn bạc kỹ! Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang… Anh à, hãy tin nhé, anh thấy đây, lão cố nhà bên từng mắc sai lầm lớn, từng kết hôn sinh con với người ta. Hiện giờ ấy hả, mặc dù Lý Tư Ỷ không nói thẳng đã tha thứ cho ông ta nhưng đang trông con cho ông ta, có khi vài ba năm nữa lại lén kết hôn gì đó, cái đó chắc đã lắm!
Trương Sùng Quang thực sự không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của anh ta nên dứt khoát cúp điện thoại.
Cảnh Thụy bị tự kỷ ở đầu kia điện thoại.
Giọng Cảnh Thụy rất lớn, chị Ngô ở bên cạnh cũng nghe thấy, chị ấy không khỏi nói: “Uống rượu
hỏng việc!”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chị ấy, khẽ nói: “Cho tôi một bát mì! Hai quả trứng và mấy cọng cải thìa”
Chị Ngô biết anh nhớ vợ.
Đôi mắt chị ấy đỏ hoe, thở dài một tiếng, dọn dẹp phòng ngủ rồi đi xuống lầu.
Trong phòng khách im lặng.
Trương Sùng Quang giơ tay nhìn băng gạc quấn trên đó. Anh nhớ lại, hồi đó Hoẳc Tây ngày nào cũng sống ở đây, nhưng do anh và cô giận dỗi nên không thèm về nhà. Hiện tại nơi này vắng tanh nhưng đêm nào anh cũng muốn quay về.
Năm phút sau, chị Ngô gọi anh xuống lầu.
Có lẽ Trương Sùng Quang đói nên ăn rất vội, vừa ăn xong đã lấy chìa khóa xe, nói muốn ra ngoài một lát.
Vốn dĩ anh chỉ định tùy tiện lái xe đi loanh quanh, nhưng ai ngờ xe lại chạy tới trước cửa nhà Hoắc.
Cả thành phổ B đều biết chuyện anh ly hòn với Hoắc Tây, chứ đừng nói đến người giúp việc của nhà họ Hoắc.
Người giúp việc không cho anh vào.
Trương Sùng Quang cũng không vùng vằng,
anh đỗ xe trước cống, dựa vào cửa xe lặng lẽ hút thuốc. Gió đêm thổi bay chiếc áo sơ mi trắng, làm rối tung mái tóc đen của anh.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi chạy tới, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Là Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư chậm rãi dừng xe, anh ấy nhìn vẻ mặt ủ rũ của Trương Sùng Quang lập tức chế nhạo: “Anh rế cũ sao không vào đi? Người giúp việc không hiếu chuyện à?”
Sao Trương Sùng Quang không biết mình tự đào hổ mình chứ.
Anh khẽ mỉm cười: “Doãn Tư, chẳng lẽ cậu chưa từng làm loại chuyện này sao?”
Hoắc Doãn Tư gật đầu đồng ý: “Cũng đúng! Coi như bây giờtôi khố tận cam lai, tôi cũng không biết Tống giám đốc Trương có làm được hay không.” Nói xong, anh ấy nâng cửa số lên, lái xe vào trong sân nhà.
An Nhiên ngồi ở bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Hoắc Doãn Tư, anh thật ngây thơ!”
Hoắc Doãn Tư nhanh chóng đổ xe.
Ban đêm, sân nhà họ Hoắc yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.
Hoắc Doãn Tư một tay cởi dây an toàn, một
tay véo má vợ: “Nếu không phải chị anh nói, anh đã đánh anh ta rụng răng đầy đất rồi, anh có hẹn với Lục Thước rồi.”
An Nhiên khẽ thở dài: “Hai người các anh đều ngây thơ như nhau!”
Hoắc Doãn Tư nghiêng người, giơ tay tắt đèn nóc ô tô, trong bóng tối sờ soạng người cô chiếm hời, giọng anh ấy có chút khàn khàn: “Thử nói anh ngây thơ nữa xem! Còn nói hả, bây giờ anh sẽ lái xe về nhà, rồi cho Tống giám đốc An biết cái gì mới gọi là ngây thơ!”
An Nhiên:…
Trong biệt thự, Lục Khiêm và Minh châu, còn có vợ chồng Hoắc Minh đang nói chuyện.
Lục Khiêm nhìn trên lầu, hỏi Hoắc Minh: “Quyết định rồi à, Hoắc Tây thật sự tính dẫn bọn nhỏ ra nước ngoài à?”
Hoắc Minh gật đầu: “Váng, định ra nước ngoài vài năm! Mẹ con bé lo nên sẽ đi theo, cháu ở đây chăm sóc mấy đứa Hoắc Doãn Tư… Hơn nữa, bây giờ bố cháu phải có người trông.”
Lục Khiêm nghe xong, không nói gì, chỉ im lặng nhấp một nửa ly trà.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đi vào.
“Ông cậu, cô!”
Lục Khiêm cùng Minh châu thấy vợ chồng hai người thì vui lắm: “Đã nói rồi, cháu không cần phải tới đây tiễn đâu, cô còn tay chân mà!”
Hoắc Doãn Tư đút tay vào túi, đố vấy cho vợ: “Đó là vì An Nhiên rất quan tâm đến chú đã cao tuổi!”
Lục Khiêm còn chưa mở miệng, Hoắc Minh đã nói đỡ: “Doãn Tư, cũng chỉ có An Nhiên là không chê cái miệng của con, ngày nào con cũng thích ăn hiếp con bé.”
Hoắc Doãn Tư mỉm cười: “Bố, cô ấy lại rất thích!”
Hoắc Minh xua tay ý bảo anh ấy mau đi đi.
Mặc dù Hoắc Doãn Tư nói nhiều nhưng vẫn rất ân cần đưa Lục Khiêm và Minh Châu về nhà. Sau khi lên xe, Lục Khiêm nói phiền phức quá, ông ấy có thế lái được, Hoắc Doãn Tư thắt dây an toàn, cười nói: “Lục Thước không đi được. Tiểu Huân đang trông con, nên nhờ cháu tới tiễn.”
Lục Khiêm vốn đang vui vẻ nghe, nhưng trước khi rời đi, ông ấy lại nhớ đến cuộc hôn nhân của Hoắc Tây.
Ông ấy im lặng một lúc rồi nói: “Đáng lẽ Sùng Quang đừng làm thế!”
Hoắc Doãn Tư không nói gì, anh ấy khởi động xe, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen
chậm rãi lái dọc lối đi trong sân ra đến cống biệt thự.
Ngoài cửa, Trương Sùng Quang vẫn đang hút thuốc bên xe.
Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư không định dừng lại, nhưng Minh châu đã ngăn anh ấy lại: “Doãn Tư, dừng xe đi.”
Hoắc Doãn Tư nhìn ra ngoài xe rồi tấp vào lề.
Một mình Hoắc Minh châu xuống xe.
Ánh trăng nhạt như nước, Trương Sùng Quang thấy bà ấy đi tới, anh lập tức dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng: “Cô.”
Từ khi kết hôn, Hoắc Minh Châu đã sống ở một thành phố khác.
Nhưng sau khi Hoắc Minh nhận nuôi Trương Sùng Quang, Hoắc Minh Châu thường xuyên chăm sóc mấy đứa trẻ, lớn lên Trương Sùng Quang cũng gọi bà ấy là cô, không khác gì người thân.
Hôm nay gặp nhau mà lòng buồn quá.
Anh vốn tưởng rằng Hoắc Minh Châu sẽ mắng anh hoặc cho anh một cái tát, dù thế anh vẫn sẵn lòng chấp nhận, nhưng Hoắc Minh Châu chỉ im lặng nhìn anh một lúc lâu, rồi bình tĩnh nói: “Cháu về đi, cháu và em gái không còn cơ hội nào đâu.”
Bờ môi Trương Sùng Quang run run: “Cô.”
Hoắc Minh châu không muốn nhiều lời, nhưng không nhịn được mà nói: “Hai đứa lớn lên cùng nhau, cháu hiểu rõ tính cách của con bé nhất, hẳn là đã đoán trước được hậu quả khi làm việc này. Sùng Quang… Tương lai tự chăm sóc bản thân cho tốt!”
Nói xong, bà ấy quay người đi về phía xe của Hoắc Doãn Tư.
Trương Sùng Quang đứng dưới ánh trăng.
Anh nghĩ ngoại trừ Hoắc Doãn Tư mặt nặng mày nhẹ thì không ai trách anh, họ chỉ nói với rằng anh và Hoắc Tây sẽ không còn cơ hội nữa…
Trương Sùng Quang đứng trước cửa Hoắc trạch một đêm.
Sau này, anh có thói quen ghé qua khi rảnh rỗi, có điều anh chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Tây, cũng như hai đứa trẻ. Thay vào đó anh chỉ nhìn thấy cây phong mà họ cùng trồng khi còn nhỏ, người làm vườn đã khiêng nó ra khỏi sân ném vào góc tường ngoài sân.
Trương Sùng Quang xuống xe đi tới: ‘Vi sao lại bỏ cái cây này?”
Người làm vườn vừa nhìn thấy anh đã không chút do dự nói: “Cô cả ra lệnh chặt bỏ rồi trồng cáy mới… Anh Trương à, chủ nhà nói sao thì
chúng tôi làm thê?’
Nói xong, anh ta hoảng hốt: “Anh Trương, anh muốn làm gì cái cây này vậy?”
Trương Sùng Quang khiêng cây lên xe, xoay người lấy từ trong xe ra hai chồng tờ 10000 nhân dân tệ đưa cho người làm vườn, còn có hai hộp thuốc lá. gười làm vườn nhận tiền và thuốc lá, rồi nhanh chóng lấy cho anh một sợi dây thừng để buộc chặt cây lại.
Vì vậy, cái cây phong Canada kia đã được chuyển đến biệt thự mà Trương Sùng Quang sống.
Cái cây bị thương chết dở sống dở, nên anh cố tình mời chuyên gia chăm sóc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng nuôi sống lại được…
Vào dịp Trung thu, Trương Sùng Quang gọi điện cho nhà họ Hoắc từ sớm, nói rằng anh muốn đón hai đứa nhỏ đi chơi Trung thu.
Hoắc Minh nghe điện thoại.
Ông đắn đo nói: “Đi đi! Nhưng tối nay trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, nhớ đưa chúng về trước cơm tối.”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Dạ, bố.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Hoắc Minh khẽ nói: “Sau này, tốt nhất đừng gọi tôi như
_ ~ _ .99 vậy.
Ngón tay cầm điện thoại của Trương Sùng Quang hơi trắng bệch, anh gượng cười nói: “Dạ… Chú Hoắc.”
Được sự cho phép, anh lập tức chuấn bị quà cho lễ Trung thu, các bước vẫn giống như là con rể báo hiếu với bố vợ như trước. Lần này xe của anh lái tới trước cửa nhà Hoắc, có lẽ do Hoắc Minh dặn dò nên bảo vệ ở cổng đã cho anh vào.
Trương Sùng Quang dừng xe, xách quà đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Hoắc Minh đang ngồi đọc tạp chí, nghe thấy tiếng bước chân, ông ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Đến rồi à?”
Trương Sùng Quang đặt món quà xuống, mới chuẩn bị đứng dậy…
Giọng điệu của Hoắc Minh lại thản nhiên hơn: “Cậu đến đón bọn trẻ cũng không cần mang theo quà đâu, có lòng chuấn bị cho tụi nhỏ là tốt rồi, tôi gọi bọn trẻ xuống đây!”
Trương Sùng Quang hơi xấu hố.
Trong thâm tâm, anh biết Hoắc Minh đã không còn chấp nhận anh nữa, không chỉ với tư cách là con rể mà còn là chính con người anh… Nếu không có Miên Miên và Duệ Duệ, cả đời này anh cũng không thể bước vào cửa lớn nhà họ
Hoắc.
Trong lúc xấu hố này, Miên Miên và Duệ Duệ cùng xuống lầu.
Một đứa lề mề, một đứa vùng vằng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của viết hai chữ không muốn.
Trương Sùng Quang mới nhớ ra đã gần nửa năm anh không ở gần bọn nhỏ nên khó trách hai đứa trẻ không chịu gần anh.
Miên Miên là người đầu tiên đi xuống lầu, cô bé chớp đôi mắt, ôm Tiếu Quang.
Trương Sùng Quang ngồi xốm xuống, xoa đầu nhỏ cô bé, hiền hòa nói: “Con không vui khi gặp bố hả!”
Tiểu Quang sủa một tiếng.
Miên Miên cúi đầu, gượng gạo nói: “Vui ạ.”
Trương Sùng Quang lại xoa đầu con trai, Tiểu Trương Duệ cũng không nể mặt mũi anh, khuôn mặt nhăn nhó quay đi, rõ ràng là đang giận anh… Hoắc Minh ngồi trên ghế sofa giả vờ đọc báo.
Trương Sùng Quang cung kính nói: “Cháu sẽ đưa bọn trẻ về trước bữa tối.”
Hoắc Minh ừ một tiếng, nhắc nhở: “Đem quà đi đi, tốn kém rồi.”
Nụ cười của Trương Sùng Quang sượng trân, anh đem quà cất vào cổp xe, sau khi con trai con gái đã yên vị, anh lên xe, anh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Miên Miên ôm Tiểu Quang, nhỏ giọng nói: “Con muốn về nhà.”
Trương Sùng Quang cảm thấy ruột gan đau đớn.
Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Được, bố sẽ đưa tụi con về, nấu món Ý cho hai đứa.”
Trở lại biệt thự, hai đứa trẻ đều không vui vẻ chút nào.
Đồ Ý dù có ngon và tinh tế đến đâu thì bọn trẻ cũng chỉ ăn một chút thôi… Buổi chiều, Miên Miên nói muốn ăn bánh trung thu nên Trương Sùng Quang lái xe ra ngoài mua nguyên liệu, anh lên mạng xem công thức của một số vị, bánh trung thu anh làm còn ngon và thơm lừng hơn bánh bán bên ngoài nữa.
Rốt cuộc, Miên Miên cũng thấy hơi vui vui.
Trương Sùng Quang cắt từng vị, bày ra đĩa cho hai đứa ăn, anh còn mở bộ phim hoạt hình mà Duệ Duệ thích nhất… Bầu không khí trở nên tốt lên đòi hơn, điện thoại của Trương Sùng Quang reo lên, là bên Hoắc trạch đang gọi.
Anh nghe điện thoại, quản gia Hoắc trạch bên kia nhắc anh nên đưa cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ về, nửa tiếng nữa là nhà lớn sẽ dọn bữa tối.
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, anh nhìn Miên Miên và Duệ Duệ.
Miên Miên đặt chiếc bánh trung thu trong tay xuống: “Bố, bố có ăn với chúng con không?”
Trương Sùng Quang đưa tay xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Bố không đi.”
Miên Miên mím chặt môi, Duệ Duệ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Bố và mẹ ngươi vĩnh viễn xa nhau sao?”
Trong nháy mắt, trái tim của Trương Sùng Quang như bị điện giật.
Khi về, hai đứa trẻ ngồi ở hàng ghế sau, trên tay cầm hai hộp bánh.
Trương Sùng Quang lái xe vào Hoắc trạch.
Anh không xuống xe mà quay lại nói với hai con: “Chủ nhật, bổ sẽ lại đón các con về.”
Miên Miên còn chưa lên tiếng, Duệ Duệ bỗng nói: “Lễ Giáng sinh, mẹ sẽ đưa con và Miên Miên ra nước ngoài, Tiểu Quang cũng đi, có lẽ mấy năm nữa sẽ không quay về!”
Tim Trương Sùng Quang run lên: “Ra nước ngoài?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Duệ nhăn lại, không nói gì nữa, cậu bé mở cửa xe nhảy xuống.
Miên Miên cũng theo sau.
Trương Sùng Quang vội vàng xuống xe, nhưng anh không kịp ngăn bọn trẻ lại… Anh đứng trong sân vào buổi hoàng hôn, xung quanh nồng nàn sắc thu.
Cửa lớn biệt thự chậm rãi mở ra, một chiếc ò tô màu trắng từ từ đi vào, nhưng không phải xe của nhà họ Hoắc.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, hóa ra lại là bác sĩ Tạ.
Tạ Quân trông thấy Trương Sùng Quang thì khẽ gật đầu, anh ta đi vòng ra cốp xe, lấy ra hai hộp quà rồi tự nhiên bước vào biệt thự, những người giúp việc đang bưng đồ ăn trong nhà khi nhìn thấy anh ta đều mỉm cười, gọi: “Bác sĩ Tạ đến ròi! Để tôi xách quà cho anh nhé, ỏng chủ mà thấy chắc chắn sẽ thích, đây là loại rượu vang đỏ ông ấy thích nhất.”
Sau đó, Tạ Quân đi theo vào.
Hoắc Tây đón khách, ở ngay huyền quan, cô nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Anh đứng trong bóng chiều, vẻ mặt trông rất bình tĩnh đang nhìn cô chăm chằm, Hoắc Tây nhìn anh hai giây rồi dời tầm mắt sang nơi khác…
Biệt thự vô cùng nhộn nhịp.
Đêm đó, Trương Sùng Quang uống rượu đến nỗi nhập viện, cảnh Thụy ở bên giường bệnh trông cả đêm.
Trời vừa sáng, cảnh Thụy mở mắt ra, trên giường bệnh không có ai.
Cảnh Thụy lo gần chết, anh ta vừa bấm sổ của Trương Sùng Quang vừa hét lên: “Người này bình thường trông đâu giống một kẻ sống dở chết dở vì tình, tại sao mới một Tạ Quân mà lại nghĩ không thông như vậy? Anh ta chỉ là một người thân thiết bên gia đình Hoắc mà thôi, đâu nhất thiết phải là tình cảm nam nữ! Thế mà đã khiến anh ấy lo sốt vó rồi.”
Nhưng điện thoại không liên lạc được, Trương Sùng Quang đã tắt máy.
Lúc này, anh đang ở trong phòng ngủ của Hoắc Tây ở nhà họ Hoắc… Anh lớn lên ở đây, đương nhiên biết rõ điểm mù của camera giám sát, thế là anh trèo tường từ sân sau.
Sáng sớm, sương còn chưa khô.
Miên Miên và Hoắc Tây ngủ cùng nhau, cô bé nằm thành hình chữ đại trên giường lớn, hít lấy hít đế.
Trương Sùng Quang liếc nhìn con gái mình.
Sau đó, anh dùng tay che đôi môi Hoắc Tây,
áp cả người mình lên người cô, hỏi khẽ: “Chúng ta vào nhà tắm nói chuyện nhé?”
Hoắc Tây lạnh lùng trừng anh.
Trương Sùng Quang thì thầm vào tai cô: “Anh biết em muốn kêu lên, nhưng nếu em muốn Miên Miên bắt gặp bố mẹ con bé trong tình trạng này thì cứ kêu…”
Vừa nói, anh vừa kéo bộ đồ ngủ bằng lụa của cô lên tận eo…
Trước đây, họ đã ân ái vô số lần, cũng từng bí mật làm chuyện đó khi bọn trẻ đang ngủ.
Nhưng chưa bao giờ khó chịu như bây giờ!
Họ đã ly hôn nhưng anh vẫn đối xử với cô như một nàng dâu.
Hoắc Tây nhắm mắt lại, lúc này cô ước gì có thể giết chết anh.
Trương Sùng Quang biết cô sẽ không hét nữa nên nhẹ tay nhẹ chân bế cô vào nhà tắm, khóa cửa lại… Vừa quay người lại ăn ngay một cái tát từ Hoắc Tây.
“Trương Sùng Quang, anh còn muốn gì nữa? Vì chuyện tình cảm của anh với Tống Vận, ngày nào ở bên ngoài tôi cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi phải nhập viện liên tục vì anh, tôi còn nợ anh cái gì nữa, anh muốn dây dưa sỉ nhục tôi như vậy à?”
Trương Sùng Quang bị cô tát, nhưng anh
không quan tâm.
Anh dứt khoát ép cô dựa ngay cửa nhà tắm, cô muốn kéo bộ đồ ngủ lên nhưng anh không cho.
Anh ôm cô, gương mặt đẹp trai vùi vào cổ cô, anh hỏi nhỏ: “Có phải em định dẫn con ra nước ngoài cùng Tạ Quân đúng không? Em thích anh ta, muốn ở bên anh ta đúng không?”
Tối hôm qua, anh kiểm tra thì thấy Tạ Quân đã làm thủ tục, năm kia anh ta sẽ ra nước ngoài bồi dưỡng.
Hoắc Tây hơi ngẩng đầu lên.
Cô không hề biết Tạ Quân sắp ra nước ngoài, cô nhìn người đàn ông trước mặt mà mình vô cùng căm ghét, cười khẩy: “Đúng thế thì sao? Trương Sùng Quang, mắc mớ gì đến anh à? Tôi ra nước ngoài với ai, tôi hẹn hò với ai, thậm chí tôi có ngủ với ai anh cũng đừng xen vào, đã nghe thấy chưa… không mượn anh quan tâm!”
Trương Sùng Quang nghiến răng nghiến lợi: “Thế à?“
Đột nhiên, Hoắc Tây khẽ khàng mỉm cười, cô cúi đầu nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc: “Anh lại muốn ép tôi à? Trương Sùng Quang… Ngoại trừ ép buộc tôi, anh còn làm gì được nữa? Đừng để tôi coi thường anh thêm lần
nữa!”
Rốt cuộc cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra, nói đến đâv, khóe mắt cô hơi ươn ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK